Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Đây đều là do ai sắp xếp vậy, suy nghĩ thật khéo léo, giống y như đang xem phim vậy.” Ngay khi chủ tịch Nhậm nhìn đã phát hiện ra, bởi vì sự hạn chế của sân khấu cho nên rất nhiều cảnh đều không có cách nào diễn ra được, cho nên lời dẫn truyện cũng đã mang đến hiệu quả kết nối.
Chủ nhiệm Hách đáp: “Đều là nhờ Tiểu Tô đấy, bây giờ trong đội chúng tôi cũng chỉ có con bé có năng lực này, người bình thường không làm được những thứ này đâu.”
Lại là Tiểu Tô.
Chủ tịch Nhậm nhìn về phía Tô Mạn trên sân khấu, cảm thấy đồng chí nhỏ này thật không tồi. Nhìn bộ dáng chững chạc này, thật sự không hề giống với tuổi của cô một chút nào cả. Hiếm có người nào làm việc tích cực và chủ động như vậy, đầu óc cũng rất linh hoạt.
Chủ nhiệm Tiết ở bên cạnh vẫn luôn bực bội, xem đến đây, cũng thúc giục bảo: “Chủ tịch Nhậm, có phải chúng ta nên về huyện rồi không?”
Chủ nhiệm Hách nói: “Sau đó còn có tiết mục hay nữa mà, chủ tịch Nhậm, mọi người xem thêm đi.” Bọn họ đã tốn không ít tâm sức vào buổi diễn này đấy.
Chủ tịch Nhậm cũng muốn tiếp tục xem, bảo: “Xem tiếp đi, mọi người cũng phải học hỏi thêm, đừng coi thường cơ sở. Tiết mục như vậy diễn ở trong huyện thành, cũng có thể thu hút sự chú ý của dân chúng.”
Chủ nhiệm Tiết không cho là đúng, thứ này cũng chỉ lừa được các đồng chí nhân dân ở đây thôi, còn công nhân trong nội thành cũng chẳng hiếm lạ gì, một tuần đi xem một bộ phim, chẳng phải đặc sắc hơn thứ này nhiều hay sao?
Cùng với tình tiết phát triển, đám giặc ngoại xâm cuối cùng cũng bị tiêu diệt, đám người thím Hoa thành công yểm hộ cho người già yếu, phụ nữ và trẻ em chạy trốn.
Phần cuối của câu chuyện, đám người thím Hoa dứt khoát chọn thành lập tổ chức nhân dân kháng Nhật: “Các đồng chí, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ giành thắng lợi!”
Mãi cho đến khi câu chuyện kết thúc, mọi người vẫn chưa thỏa mãn cho lắm. Lúc này, Tô Mạn cũng không cho bọn họ tiếp tục nhập tâm nữa, mà lại cho một màn múa ương ca lên, làm sống dậy bầu không khí.
Sau khi bầu không khí lại sôi động trở lại, tiếp sau đó chính là vở cô ngốc kết hôn ký.
Khi sắp xếp những câu chuyện này, Tô Mạn cũng đã gài gắm suy nghĩ vào trong, cho dù là thím Hoa trước đó, hay là cô ngốc hiện tại, đều lấy nữ làm nhân vật chính. Đây cũng là đang ngấm ngầm nói cho những người khác biết, phụ nữ cũng có thể làm nên sự nghiệp.
Cô ngốc kết hôn ký không phức tạp giống như trước đó, mà chỉ là một câu chuyện xảy ra trong một gia đình. Cô ngốc, mẹ chồng, cô em chồng, và những mâu thuẫn giữa các chị em dâu.
Tô Mạn dùng hình thức hài kịch, nhấn mạnh vào đặc điểm cô ngốc đại trí giả ngu, trong vô thức đã khiến những người ép, hại cô phải tự nhận lấy trái đắng, hơn nữa còn hối cải làm lại con người.
Các xã viên ở bên dưới không ngờ, chuyện thị phi ở trong nhà, lại còn có thể diễn ra một cách thú vị như vậy. Bọn họ thậm chí còn nhìn thấy một vài đoạn ngắn trong cuộc sống của mình từ trong câu chuyện này. Ví dụ như chị dâu của cô ngốc lén trộm đồ ăn, bị cô ngốc phát hiện, rồi chị dâu cả giá họa cho cô ngốc. Hiện tượng này xảy ra giữa rất nhiều chị em dâu.
Ví dụ như cô em chồng ở trước mặt mẹ chồng nói những lời xấu xa về cô ngốc, lại càng khiến một vài người làm em chồng tìm được điểm chung.
Đương nhiên, cho dù là chị dâu cả trộm đồ ăn rồi giá họa, hay là cô em chồng châm ngòi ly gián, đều là tự mình hại mình, cũng khiến các khán giả trong tiếng cười ầm ĩ, có sự thay đổi trong lòng. Bọn họ phát hiện ra, hóa ra những hành động bình thường này của mình, lại nực cười đến vậy.
Lâm Tuyết Cúc xem tiết mục trên sân khấu, rồi lại nhìn Tống Ngọc Hoa đang ôm con ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy mình và Tống Ngọc Hoa hình như cũng không có thù hận lớn đến đâu, nhưng sao cứ thấy cô ta chướng mắt thế nào?
Bình thường mình sỉ nhục Tống Ngọc Hoa, xúi giục cô ta ly hôn với Nhị Trụ, nếu như bị diễn ra như vậy, đoán chừng cũng có không ít người nhìn cô ta như nhìn một con ngốc, vừa nhìn còn vừa cười sung sướng.
Đợi sau khi câu chuyện diễn xong, đã sắp đến giữa trưa. Theo lý mà nói, chủ tịch Nhậm cũng nên đi rồi, nhưng sau khi nghe phía sau còn có một tiết mục mới, thì bà ấy lại không đi nữa. Một mặt là tò mò phía bên công xã Bắc Hà còn có thể sắp xếp thế nào nữa, một mặt khác cũng là muốn học hỏi thêm chút.
Bà ấy dặn dò những người đi cùng: “Công tác của hội liên hiệp phụ nữ tại công xã Bắc Hà làm rất không tồi, mọi người đều nhân cơ hội này từ từ học hỏi đi.”