Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Xuân Hoa biết là của vợ thằng hai tặng, còn khen con dâu mình một tiếng. Lâm Tuyết Cúc nhìn Tống Ngọc Hoa, trong mắt đều là vẻ đề phòng. Nhìn cô nàng tâm cơ này đi, ngay cả mẹ chồng cũng bị lấy lòng rồi.
Tô Mạn ngược lại không quan tâm những suy nghĩ nhỏ nhặt này của người trong nhà. Lúc này cô một lòng muốn đi làm công tác đào tạo.
Một mặt là muốn tích lũy thêm cho lý lịch, sớm ngày được thăng chức tăng lương. Một mặt khác, những xã viên nam được đào tạo trong công tác đào tạo này, không thuộc về phạm vi chức trách công việc của hội liên hiệp phụ nữ, cho nên nếu những xã viên này thu lợi thông qua chuyện này, vậy cô cũng có thể nhận được một vài phần thưởng điểm thánh mẫu.
Công tác đào tạo lần trước, cô nhận được một trăm điểm thánh mẫu, tuy rằng điểm thánh mẫu không nhiều, nhưng cũng đủ cho cô ăn mấy bữa ngon.
Trình Hiểu Hồng làm việc vẫn rất đáng tin, rất nhanh đã nói với Tô Mạn, đã sắp xếp cho những người báo danh qua phía bên công xã phỏng vấn.
Tô Mạn đáp: “Đã tìm xong vị trí đào tạo chưa?”
Chắc chắn không thể thường xuyên dùng phòng họp được, diện tích không đủ lớn, hơn nữa có đôi khi công xã sẽ mở cuộc họp, nên sẽ có sự xung đột về phương diện thời gian.
Trình Hiểu Hồng đáp: “Ngoại trừ phòng họp còn có thể đi nơi nào được nữa, thật ra chúng ta có thể thử xem có kho hàng nào trống hay không?”
“… Đã đi hỏi bên trường cấp hai chưa?”
Trình Hiểu Hồng thật sự chưa nghĩ đến cái này, bọn họ làm cái này còn có thể tới trường cấp hai sao?
Tô Mạn nhìn về phía Đinh Mẫn.
Đinh Mẫn đã biến thành hệ theo đuổi cuộc sống bình phàm, cảm giác bản thân nhận được ám thị của cô: “Cán sự Tô, hay là chuyện tìm địa điểm đào tạo này, để tôi đi phụ trách cho nhé?”
Tô Mạn nở nụ cười cảm ơn: “Vậy đành làm phiền cán sự Đinh rồi. Chuyện này vốn có thể tìm văn phòng tổng hợp của cán sự Vương, nhưng tôi cảm thấy năng lực của các đồng chí trong hội liên hiệp phụ nữ chúng ta cũng không kém, chuyện bản thân chúng ta có thể làm thì mình cứ cố hết sức mà làm.”
Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vương Phương đang ngồi một bên làm việc, giả bộ đang đọc văn kiện, trên mặt lại không nhịn được mà bĩu môi, vẻ mặt buồn bực.
Nhưng nghĩ đến lời mà dì lớn của mình đã căn dặn, cô ta lại chỉ có thể nhịn uất ức trong lòng, hỏi: “Cán sự Tô, có việc gì cần tôi làm không?”
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, cười đáp: “Cảm ơn sự ủng hộ của cán sự Vương, nhưng chuyện này phải hỏi chủ nhiệm Hách đã. Nếu như tất cả mọi người đều giúp tôi, thì phía bên hội liên hiệp phụ nữ này sẽ không có người phụ trách công việc mất.”
Vương Phương vốn dĩ còn có hơi cao ngạo tự đắc, nghe được lời này, lập tức quay đầu, không để ý tới người nữa.
Tô Mạn cũng không nói nhiều. Cô cảm thấy đồng chí Tiểu Vương này cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa. Công việc ở hội liên hiệp phụ nữ nhiều như vậy, về nông thôn thăm hỏi này, hiểu thêm về tình hình của các xã viên nữ trong các đội này, triệu tập đại diện của hội phụ nữ học tài liệu này… Nếu như cô ta đi làm, còn có thể có người cản được chắc? Mà cứ nhất định phải là người ta tìm đến cô ta.
Dưới sự hỗ trợ của Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn, công tác tuyển chọn giáo viên đào tạo ở công xã Bắc Hà được làm một cách vô cùng thuận lợi. Địa điểm đào tạo và phỏng vấn đều chọn ở trường cấp hai công xã Bắc Hà, thời gian là ngày cuối tuần học sinh được nghỉ này.
Hiệu trưởng Đinh nhà người ta ủng hộ công việc của con gái, đã nhường mấy phòng học lớn nhất trong trường ra. Vì thế chuyện sắp xếp khu vực sau đó, hiển nhiên đều rơi lên đầu Đinh Mẫn.
Cho nên tìm một ngày cuối tuần, Tô Mạn triệu tập các xã viên đã báo danh này tới trường cấp hai công xã để tiến hành phỏng vấn. Đương nhiên cũng không chỉ có một mình cô làm giám khảo phỏng vấn, mà cô còn mời chủ nhiệm Hách, hiệu trưởng Đinh của trường cấp hai công xã, và chủ nhiệm Lưu ở văn phòng tổng hợp cùng tới. Còn phải làm rất chính thức, giăng biểu ngữ, mời hai học sinh đứng ở cửa chào đón những người này.
Tô Thu Nguyệt vốn dĩ còn muốn tới góp vui, thể hiện một chút. Kết quả Tô Mạn gặp được cô ta, câu đầu tiên đã hỏi: “Thi cử thế nào rồi?”
Lời này vừa mới hỏi xong, cô ta đã rụt cổ chạy vào trong ký túc xá đọc sách.
Các xã viên tới tham gia phỏng vấn với tâm trạng khẩn trương, nhưng sau khi đến trường cấp hai và nhìn thấy đãi ngộ chu đáo như vậy, lại có hơi kích động.
….