Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô nhìn ra được có rất nhiều học sinh học may quần áo và đan áo lông, dù sao hai kỹ thuật này cho dù là không dùng để kiếm tiền, thì người nhà mình cũng dùng đến. Đám con gái cũng bằng lòng có tay nghề này. Cho nên hai môn học này sẽ sắp xếp cho hai giáo viên. Dù sao thì trường cấp hai không thiếu nhất chính là giáo viên, đến khi đó lại sắp xếp thêm một phòng học tách ra dạy là được.
Về phần phòng học cho thợ mộc chắc chắn phải sắp xếp phòng lớn hơn một chút. Lúc này còn có thể làm chút đồ dùng trong nhà cho chính nhà mình dùng. Mà thợ gạch ngói và thợ nung gạch, cái này không cần đến phòng học lớn như vậy, nhưng đến lúc đó Tô Mạn sẽ cưỡng chế yêu cầu người tới học hai môn này.
Trước đây cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện xây nhà, sau đó phát hiện ra, lúc này xây nhà rất khó khăn, bởi vì không có gạch… ngay cả phía bên công xã xây dựng công trình kiến trúc, cũng đều là từ một xưởng chuyên trong huyện chuyển gạch tới, hơn nữa còn cần trong huyện phê duyệt mới được, vô cùng khó khăn.
Trước đây công xã ngược lại có mở một lò gạch, sau đó bởi vì luyện thép, nên đổi thành xưởng luyện thép, cuối cùng hiển nhiên là đóng cửa, sau đó lại gặp phải năm mất mùa, khiến các cán bộ đều một lòng nghĩ cách nên gia tăng sản lượng thế nào, mà càng không nghĩ đến mở lại lò gạch hơn.
Cho nên cô dự định đợi người học môn kỹ thuật này nhiều rồi, đến khi đó còn phải nghĩ cách đi khuyên công xã mở lại lò gạch.
Người nhà họ Tô sau khi biết Tống Ngọc Hoa được chọn, đều mang vẻ mặt vui mừng. Đương nhiên, trong những người vui vẻ này cũng không bao gồm hai người Tô Nhị Trụ và Lâm Tuyết Cúc.
Tô Nhị Trụ nhìn vợ mình với vẻ mặt lo lắng: “Sao Ngọc Hoa lại thành giáo viên vậy?”
Lý Xuân Hoa vui vẻ đáp: “Đây là con dâu nhà chúng ta có triển vọng, vợ thằng hai, tốt lắm.”
Tống Ngọc Hoa hé miệng cười.
Cô ta cảm thấy bây giờ lưng mình rất thẳng, thấy nhiều sự đời rồi, cuộc sống này sẽ không còn giống như trước đây nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười kiêu ngạo của Tống Ngọc Hoa, rồi lại nhìn bộ dáng ngợi khen của mẹ chồng, Lâm Tuyết Cúc lập tức cảm thấy ghen tị vô cùng. Trước đây khi cô ta làm chiến sĩ thi đua, cũng không thấy mẹ chồng cho thể diện như vậy.
“Ha ha, con cũng có chuyện muốn nói với mọi người đây.”
Lý Xuân Hoa hỏi: “Con lại muốn làm ra chuyện kỳ quái gì nữa?”
“… Con đã dự định sẽ đi tìm đại đội trưởng báo tên, tham gia vào hoạt động xây dựng cơ sở đất nông nghiệp năm nay, qua vài ngày nữa, con sẽ xuất phát cùng với đội ngũ.”
Lời này vừa nói ra, cả nhà họ Tô đều im lặng. Đặc biệt là Lý Xuân Hoa, lại càng nhìn con dâu lớn nhà mình với ánh mắt kỳ lạ: “Vợ thằng cả, con không bệnh đấy chứ?”
“Bệnh gì đâu mẹ ơi, con đang nói nghiêm túc mà, đừng coi thường người ta.”
Con trai cô ta, Tiểu Thạch Đầu đang ăn cơm mà cô út mang về, nói một cách mơ hồ không rõ: “Mẹ cháu nói muốn làm… phần tử, phải mạnh hơn thím hai.”
Lâm Tuyết Cúc ấn đầu thằng nhỏ. Tiểu Thạch Đầu thuận thế cúi đầu ăn cơm.
Lý Xuân Hoa nhìn ra được đứa con dâu này của mình có suy nghĩ gì, bà cười ha ha: “Được thôi, đến lúc đó đừng khóc là được.”
“Con khóc ư?” Lâm Tuyết Cúc cười ha ha: “Cứ chờ xem, cả đời này của Lâm Tuyết Cúc con không thua kém bất cứ ai, con đây một hơi sinh tận hai đứa đấy nhé!”
Ngày hôm sau, đồng chí Lâm Tuyết Cúc sinh hai đứa con đi tìm đội trưởng Quách, kiên cường báo danh đi tham gia vào đội xây dựng đất nông nghiệp.
Đội trưởng Quách không biết nói gì.
Ông còn muốn nể mặt Tô Mạn, xem có cần quan tâm cho nhà họ Tô một chút hay không, không sắp xếp cho những người khác trong nhà qua đây, dù sao thì năm ngoái cũng đi rồi, biểu hiện cũng rất tiêu cực, đến khi đó lại làm mất mặt đồng chí Tô Mạn người ta.
Nhưng lần này tới là chuyện gì thế này?
Thế nhưng Lâm Tuyết Cúc lại rất ý chí kiên cường: “Tôi là chiến sĩ thi đua, tôi phải làm tấm gương tốt!”
Đại đội trưởng Quách thấy cô ta kiên định như vậy, hoàn toàn không hiểu được, vì thế vừa ghi tên cô ta vừa nói: “Sau này đừng hối hận đấy.”
Lâm Tuyết Cúc ha một tiếng, coi thường người đúng không, cô ta chính là chiến sĩ thi đua đấy!
Khỏi phải nói, chuyện Lâm Tuyết Cúc báo danh đi vào đội xây dựng đất nông nghiệp, quả thực đã mang đến ảnh hưởng tốt. Người bình thường không bằng lòng đi, khi đội trưởng Quách báo tên của Lâm Tuyết Cúc ra, người ta vừa nghe Lâm Tuyết Cúc chủ động yêu cầu đi, lại không tiện tìm cái cớ không đi nữa.
Chuyện này còn truyền đi rất xa, đều truyền đến tận nhà mẹ đẻ của Lâm Tuyết Cúc.