Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đi theo chủ nhiệm Cao của xưởng quần áo Nam Bình tới xem tình hình ở nơi này, trong lòng cô cũng không có cảm xúc gì, ngược lại 789 vẫn luôn phát ra tiếng thán phục cảm khái bên trong đầu cô: “Trời ơi, bọn họ cười vui vẻ quá, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lòng kìa, chỉ với hoàn cảnh tồi tàn này, tại sao bọn họ lại vui vẻ như vậy?”
Tô Mạn cũng không để ý đến nó, mà chuyên tâm nói chuyện với chủ nhiệm Cao, nghe chủ nhiệm Cao nói về tình hình trong xưởng, và công việc của hội phụ nữ với vẻ mặt kiêu ngạo.
Thực ra ở loại đơn vị này, công tác của hội phụ nữ thật sự không nhiều.
Hội phụ nữ ở bên này thậm chí còn không làm văn phòng chính thức, có công việc với người ta thì sẽ chen chúc trong một văn phòng. Bên trong văn phòng cũng có cán sự, nhưng không thuộc về hội phụ nữ, mà là thuộc công hội. Chẳng qua nếu như chủ nhiệm Cao có công tác, có thể sắp xếp cho bọn họ làm chung với nhau. Dù sao thì chủ nhiệm Cao cho dù là người cô đơn không ai giúp đỡ, thì cũng vẫn còn cấp bậc ở đó.
Công việc bình thường của chủ nhiệm Cao cho mọi người chính là điều hòa mâu thuẫn giữa các nữ công nhân với nhau, và mâu thuẫn gia đình của các nữ công nhân. Thi thoảng trong xưởng có phúc lợi liên quan đến các nữ công nhân gì đó gửi xuống, cũng phải thông qua tay của cô ta.
Đối với loại cuộc sống này, chủ nhiệm Cao cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy mình chính là người của hội phụ nữ, quản lý được như vậy cũng không tồi.
Ngoài miệng cô ta còn nói với Tô Mạn: “Nữ công nhân ở phía bên chúng tôi nhiều, việc cũng nhiều hơn những xưởng khác, nếu như đổi lại là nam công nhân nhiều ở các xưởng như xưởng máy gì đó, thì chuyện của bọn họ cũng bớt đi.”
Tô Mạn ngưỡng mộ đáp: “Vừa rồi đi thăm khắp nhà xưởng, hình như có đến bảy mươi phần trăm là công nhân nữ. Nhiều nữ công nhân như vậy, hội liên hiệp phụ nữ các cô ở trong xưởng này, chắc chắn tiếng nói rất có sức nặng.”
“… Cũng được đi.” Chủ nhiệm Cao nở nụ cười.
Sức nặng cái gì, chính là điều giải vấn đề mâu thuẫn giữa một nữ đồng chí mà thôi. Trong xưởng có quyết sách gì, thì đó là chuyện ở phía bên văn phòng xưởng trưởng, bằng không thì là công hội người đông thế mạnh.
“Vậy cũng giống như chủ nhiệm Hách của chúng tôi rồi, bây giờ chủ nhiệm Hách của chúng tôi nói chuyện ở trước mặt bí thư công xã chúng tôi cũng có sức nặng. Bí thư của chúng tôi có vấn đề gì, cũng đều tìm chủ nhiệm Hách của chúng tôi bàn bạc. Hội phụ nữ chúng tôi có công tác gì, thì những văn phòng khác cũng đều hỗ trợ chúng tôi.”
Chủ nhiệm Cao nghe mà ngưỡng mộ không thôi. Trong tay cô ta không có quyền lợi gì, làm việc còn phải tìm người nói vài lời dễ nghe.
Tô Mạn thấy bầu không khí cũng đã khá ổn rồi, mới đi thẳng vào vấn đề: “Đúng rồi chủ nhiệm Cao, gần đây không phải công xã chúng tôi đang đào tạo hay sao, có vài nữ đồng chí cũng học tay nghề may quần áo. Những xưởng quần áo này không phải cuối năm có nhiệm vụ nặng sao, có thể cho nữ đồng chí của chúng tôi nhận thêm chút việc làm được không?”
Chủ nhiệm Cao lập tức không hiểu ý tứ này của cô, cô ta nhíu mày hỏi: “Cô nói là làm thời vụ sao? Vậy không được, không thể nuôi được nhiều công nhân như vậy.” Cô ta cũng không quyết định được chuyện này.
Tô Mạn cười bảo: “Đương nhiên không phải làm thời vụ rồi, công xã chúng tôi vẫn còn cần sức lao động nữa mà. Đây không phải là công xã chúng tôi chuẩn bị thành lập một xưởng tổng hợp công xã Bắc Hà hay sao, cũng là thuộc vào đơn vị nhà nước chúng ta. Đến khi đó, những xã viên này đều sẽ do chúng tôi phát trợ cấp, chỉ là muốn xem có thể nhận việc trong huyện thành hay không, chúng tôi sẽ mang về công xã tự mình làm, làm xong rồi, sẽ gửi qua cho các cô.”
Chủ nhiệm Cao cũng bị cách nói này của Tô Mạn làm cho ngơ ngác, cô ta cũng không biết còn có thể làm như vậy.
Cô ta tò mò: “Công xã các cô làm?”
“Đương nhiên, đều là của nhà nước. Thực ra trước đây chúng tôi cũng chăn nuôi, nhưng những thứ như chăn nuôi này không dễ làm. Hai năm nay hạn hán, ruộng nương không có lương thực gì. Trang trại chăn nuôi không làm được, đây không phải là muốn làm chút việc khác hay sao?”
Chủ nhiệm Cao đã nghe hiểu rồi, cái này cũng giống với hình thức như trang trại chăn heo gì đó mà những công xã hay làm. Chỉ có điều, trang trại chăn heo này lại biến thành xưởng tổng hợp gì đó, hơn nữa còn chuẩn bị nhận việc từ bên ngoài.
Nói thực, công việc này chủ nhiệm Cao cũng không chắc đã giúp được. Dù sao bản thân cô ta cũng chỉ là một chủ nhiệm hội phụ nữ, thấp cổ bé họng, nên cô ta đang suy nghĩ nên từ chối Tô Mạn thế nào.