Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện mà cán sự Tô của công xã Bắc Hà này nói rất mới mẻ, nhưng xưởng trưởng Chu cũng nghe ra được lợi ích ở trong đó. Nếu thật sự có thể làm việc như vậy, vậy sau này sản lượng trong nhà xưởng bọn họ cũng có thể nâng cao lên rất nhiều.
Hơn nữa nếu như chuyện này làm tốt, có thể không chỉ hợp tác với một công xã, mà bên dưới huyện Nam Bình còn rất nhiều công xã khác nữa.
“Chuyện phía bên công xã đó, cô có thể quyết định được sao?”
Tô Mạn đáp: “Chuyện này nếu không phải là bí thư của chúng tôi gật đầu, thì tôi cũng không nói những lời này trước mặt xưởng trưởng Chu được, bằng không, lát nữa chủ nhiệm Cao sẽ không tha cho tôi mất.”
Chủ nhiệm Cao cười một cái, lại nhìn xưởng trưởng Chu, nói: “Đồng chí Tô Mạn cũng là người có tiếng trong hội phụ nữ chúng tôi, chủ tịch Nhậm đã từng khen ngợi cô ấy, là một người đáng tin.”
Xưởng trưởng Chu gật đầu, ông ta vẫn rất tin tưởng vào người đàn bà thép như chủ tịch Nhậm đó, sau khi cân nhắc một lúc, lại có chút lo lắng: “Về phương diện chất lượng… dù sao chuyên ngành cũng không phải làm cái này.”
Tô Mạn cười bảo: “Nếu chúng tôi đã muốn làm chuyện này, đương nhiên phải làm cho tốt rồi. Đến khi đó các ông có thể sắp xếp cho bên kiểm tra chất lượng trong xưởng đi đưa ra yêu cầu, nhất định phải phù hợp với yêu cầu trong xưởng.”
Xưởng trưởng cũng là một người cẩn thận, đương nhiên không thể chỉ nghe một cán sự nhỏ như Tô Mạn nói là hoàn toàn quyết định được, mà vẫn cẩn thận bảo: “Nếu như có cơ hội, vẫn phải ngồi uống trà nói chuyện với bí thư Trình của các cô.”
Nghe được lời này của xưởng trưởng Chu, trong lòng Tô Mạn vui vẻ, cô cũng không hy vọng mình có thể quyết định được chuyện này. Dù sao cấp bậc chức vị ở đây, loại chuyện này cũng tính là chuyện lớn ở hai bên, đương nhiên phải để lãnh đạo hai bên qua lại rồi.
Nhưng cái cầu này là cô dắt, nếu như thành công, phía bên Bắc Hà cũng không thể quên cô.
Cô cười bảo: “Bí thư Trình của chúng tôi cũng thường tới huyện báo cáo công tác, hay là tôi ghi lại số điện thoại của xưởng, đến khi đó sẽ hẹn trước thời gian?”
Sắp xếp này đương nhiên thích hợp, nên xưởng trưởng Chu gật đầu.
Chủ nhiệm Cao vừa thấy chuyện này thật sự đã thành hơn phân nửa, lập tức bảo: “Chuyện này tôi cũng sẽ ghi nhớ, Tiểu Tô, đến khi đó, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới báo cáo với xưởng trưởng Chu.”
Tô Mạn gật đầu cười: “Được, vậy đến khi đó làm phiền chủ nhiệm Cao rồi.”
Sáng ngày hôm sau, Tô Mạn mới từ huyện trở về công xã, nhưng cũng không về nhà mà trực tiếp chạy đến phía bên công xã đi làm.
Chủ nhiệm Hách biết chuyện cô đi học hỏi ở đơn vị trong huyện, cho nên nhìn thấy cô tới đi làm, còn hỏi: “Sao về nhanh như vậy? Học hỏi những nhà xưởng quốc doanh trong huyện đó thế nào rồi?”
Tô Mạn đặt ba lô sang một bên, đáp: “Chủ nhiệm, cháu có báo cáo công việc quan trọng đây.”
Chủ nhiệm Hách vừa nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, biết là chuyện quan trọng, nên cũng không trì hoãn, bà ta đặt cốc trà xuống, rồi đi cùng cô ra ngoài văn phòng.
Khi hai người ra đến bên ngoài, Tô Mạn mới báo cáo chuyện ở xưởng quần áo cho chủ nhiệm Hách một lần.
Chủ nhiệm Hách mang vẻ mặt ngạc nhiên: “… Thật sự thành công rồi sao?”
“Mới thành một nửa thôi, nhưng cấp bậc của cháu thấp, người ta không nói chuyện với cháu, mà muốn nói với bí thư Trình.”
Chủ nhiệm Hách sững sờ đáp: “Có thể có cơ hội nói chuyện này, đã được tính là tốt rồi.” Bà ta lại nhìn Tô Mạn với vẻ xúc động, sau đó vỗ lên vai cô: “Tiểu Tô, cháu nhanh quá, thật sự làm được chuyện này rồi.”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Chúng ta đi một chuyến tới huyện thành, cũng không thể chạy phí công được, chủ nhiệm, chuyện này cháu phải đi tìm bí thư Trình báo cáo một chút.”
Chủ nhiệm Hách gật đầu: “Phải đi chứ, đợi lát nữa cháu nói chuyện, cô cũng ở bên cạnh nghe, không chen miệng vào.”
Dù sao chuyện này cũng là công việc mà bí thư Trình sắp xếp cho Tô Mạn, một người làm chủ nhiệm hội phụ nữ này như bà ta, cũng không thể luôn nhúng tay vào, ngược lại đến lúc đó việc thành công, cũng không thiếu hội phụ nữ.
Không chỉ chủ nhiệm Hách kinh ngạc khi nghe chuyện mà Tô Mạn nói, mà ngay cả ông già như bí thư Trình cũng suýt chút nữa phun nước trà ra ngoài.
Ông ta hỏi: “Cháu nói là thật chứ, cháu thật sự liên lạc được với xưởng quần áo người ta sao?”
Tô Mạn cười bảo: “Nói đến cũng là nhờ vào ánh sáng của đồng chí ở hội phụ nữ chúng ta. Nếu không cháu cũng đâu tìm được cách đi vào bàn chuyện này với người ta. Vẫn là vị chủ nhiệm Cao của hội phụ nữ bọn họ nhiệt tình, nghe nói đến yêu cầu phía bên chúng ta, cũng đã giúp giới thiệu.”