Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Buổi tối tìm một nhà khách nghỉ lại, Tô Mạn ăn thật no, rồi ngủ một giấc thật đã, chuẩn bị cho ngày mai đi vào Hội phụ nữ họp với tinh thần sung mãn.
Lúc này trong ngọn núi phía sau đại đội Đại Kiều Loan, đội tuần tra lại bắt đầu tuần tra.
Sau khi hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ từ bỏ việc ăn thịt, đã không còn muốn đi vào chỗ sâu trong rừng nữa. Nhưng bọn họ lại phát hiện ra chuyện lớn, vậy mà những người khác lại bằng lòng đi vào sâu trong rừng, hơn nữa còn là tranh nhau đi.
Đây đã không phải lần đầu, mà là liên tiếp hai, ba ngày rồi.
Hai anh em cảm thấy chuyện này không bình thường. Dù sao bọn họ cũng là người từng làm chuyện đó, trong lòng có thêm chút nhạy cảm.
Vì thế sau khi thấy người tiến vào trong rừng, bọn họ bám theo phía sau từ xa. Sau đó trông thấy hai, ba thằng nhóc đó tìm kiếm trong rừng, lật tìm một lúc, hình như đang tìm bẫy rập, sau đó lôi một con mồi ở bên trong ra.
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ trừng mắt nhìn bọn họ xử lý con mồi ở đó, lén lút nướng thịt ăn ở sau tảng đá. Hơn nữa còn vừa ăn vừa nhỏ giọng thì thầm, nói vận may tốt, vậy mà lại phát hiện ra ở đây có cái bẫy, có sẵn thịt ăn. Hôm nay đến lượt bọn họ, ngày mai sẽ đến phiên đám anh em Cường Tử.
Nghe được lời này, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ nào còn gì không hiểu nữa, cũng không biết mọi người đã bắt đầu luân phiên ăn thịt từ khi nào.
Mẹ nó chứ, chẳng trách lâu như vậy rồi bọn họ vẫn chưa bắt được thằng nhóc trí thức Thôi đó, có thể mong đợi được gì ở người trộm ăn thịt đi bắt tên trộm khác chứ?
Hơn nữa, nói không chừng trong đội tuần tra này đã có biết bao nhiêu người bắt đầu trộm ăn rồi.
Đây nào phải đi tuần tra, đúng ra chính là tạo cơ hội đi ăn trộm thì có.
Đương nhiên, hai anh em cũng từng làm loại chuyện này, nên hiển nhiên cũng không thể lên án người khác. Người ngày nào cũng không được ăn no, suy nghĩ đối với thịt cũng là điều không thể ngăn được.
Bản thân bọn họ đều từng trải qua loại cảm giác này rồi, nếu không phải em gái đồng ý sẽ lấy thịt từ trong huyện về cho bọn họ ăn, kêu bọn họ đừng gây chuyện, thì lúc này bọn họ cũng muốn học theo trí thức Thôi đó bước ra như vậy, nắm được bằng chứng, sau đó chia thịt của bọn họ ăn.
Hai anh em nuốt nước miếng, sau đó nhịn đau mà rời khỏi hiện trường.
Đợi sau khi người trong đội tuần tra trở về nghỉ ngơi, trong đội càng yên tĩnh hơn.
Vào nửa đêm, Thôi Hướng Bắc đã ngủ được một giấc duỗi thắt lưng, nhân lúc trời còn chưa sáng đi vào trong núi, nhìn thấy tro bụi bị bùn đất vùi tắt đó, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó tìm thức ăn.
Anh cảm thấy trời đất ở nông thôn quả nhiên thật rộng lớn, thứ bay trên trời, chạy dưới đất, và bơi trong nước, đều có thể tìm ăn, nếu như ở trong thành phố, nào có ăn được như vậy.
Chỉ có điều, không biết nếu như cán sự nhỏ biết được, các bà con của cô cũng bắt đầu ăn trộm rồi, sẽ tức thành cái dạng gì nữa.
….
Mới sáng sớm Tô Mạn đã dậy rồi, cô mua một bữa sáng thịnh soạn từ hệ thống, tinh thần no đủ đi lên hội phụ nữ ở huyện để họp.
Đây đã là lần họp thứ ba rồi, vậy nên quen đường quen lối, còn gặp được rất nhiều người quen chào hỏi.
Hội phụ nữ huyện có cán sự chạy tới tìm cô vụng trộm hỏi về chuyện của Vương Phương: “Đợt này tâm trạng của chủ nhiệm Tiết luôn không tốt, nghe nói là Vương Phương bị các cô khai trừ khỏi tổ chức rồi à? Vương Phương còn đến tìm chủ nhiệm Tiết khóc lóc, nói là do cô…”
Tô Mạn trấn tĩnh nói: “Chuyện này là do toàn thể thành viên của hội phụ nữ bỏ phiếu quyết định, toàn phiếu thông qua.”
“Toàn phiếu?” Trong nháy mắt cán sự của hội phụ nữ huyện cảm thấy Vương Phương làm người thật thất bại. Đến đó đã lâu như thế rồi, vậy mà cuối cùng lúc rời đi lại không có người nào tiếc, còn mong chờ cô ta rời đi.
Cô ta khuyên Tô Mạn: “Cô cũng đừng quá lo lắng làm gì, thời gian gần đây chủ nhiệm Tiết cũng không dễ chịu, chủ tịch Nhậm nhiều lần phê bình bà ta.”
“Được, cảm ơn cô nhắc nhở tôi.” Tô Mạn cười, trong lòng nghĩ xem ra nhân duyên của chủ nhiệm Tiết ở hội phụ nữ này cũng không quá tốt.
Đến cả mấy cán sự cũng không chịu nổi bà ta.
Buổi sáng chủ tịch Nhậm vẫn tự mình chủ trì cuộc họp. Chủ nhiệm Tiết cả quá trình giữ nguyên sự yên lặng. Hiển nhiên là lần này bà ta thực sự ấm ức, không dám manh động như trước nữa.
Có điều Tô Mạn có thể cảm nhận được, ánh mắt của vị này thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình.