Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi đi đến sân phơi lúa, Thôi Hướng Bắc đang ngồi ở trên một đống cỏ khô, vậy mà không luyện quyền.
Nhìn thấy Tô Mạn, anh nhảy xuống đống cỏ khô chà một lát rồi chạy lại đây: “Đồng chí cán sự, đợi chút đợi chút.”
Tô Mạn nhớ đến anh bắt được lợn rừng, cũng nên cho ít mặt mũi, bèn đứng lại: “Đồng chí thanh niên trí thức, có việc gì không?”
Ánh mắt Thôi Hướng Bắc đánh giá cô một hồi: “Chuyện săn thú, là cô đề ra? Cô biết tôi làm những chuyện kia ư?”
“Ừ.” Tô Mạn gật đầu. “Lại nói, tôi phải cảm ơn anh cho tôi linh cảm, nếu không tôi còn thật không nghĩ ra có thể săn thú đổi đồ đâu. Đúng rồi, nghe nói anh còn dẫn đầu bắt một con lợn rừng, đồng chí, chúc mừng anh, tư tưởng giác ngộ của anh được đề cao rồi.”
Thôi Hướng Bắc: “… Lúc cô biết chuyện đó, thì một chút ý nghĩ cũng không có à?”
Tô Mạn ra vẻ không biết: “Ý nghĩ gì? Ý nghĩ duy nhất của tôi chính là để mọi người đường đường chính chính ăn thịt. Mưu cầu lợi ích cho dân chúng, làm một cán bộ với thái độ vì nhân dân phục vụ. Đồng chí, anh cảm thấy tôi sẽ có suy nghĩ gì?”
Thôi Hướng Bắc yên lặng lắc đầu.
Anh cảm thấy mình ở trước mặt cán sự này thật sự rất giống con nít.
Tô Mạn cổ vũ: “Đồng chí, tiếp tục duy trì. Tranh thủ bắt nhiều lợn rừng vì quần chúng nhân dân. Phát huy sở trường của anh, làm một thanh niên trí thức tốt bám rễ với nông thôn.”
….
Thôi Hướng Bắc hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm thanh niên trí thức cắm rễ ở nông thôn.
Anh tới nơi này hoàn toàn là vì nhất thời máu nóng dồn lên não. Giấy thông báo trúng tuyển đại học bị người độc tài trong nhà xé nát, nhất định muốn anh đi theo con đường đã được sắp xếp sẵn, cảm thấy anh không có giấy trúng tuyển, cũng chỉ có thể dựa theo sắp xếp của gia đình.
Nhưng Thôi Hướng Bắc anh chưa bao giờ là người bị người khác cưỡng ép, anh trực tiếp đi trên con đường thứ ba là xuống nông thôn.
Tuy rằng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng khi ấy anh cũng rất sảng khoái.
Nhưng đợi sau khi xuống nông thôn rồi, anh lại phát hiện ra con đường này cũng không thích hợp với mình đến vậy. Có đôi khi anh nghĩ mà cảm thấy rất không thú vị.
Cũng không biết sao cán sự nhỏ này lại có tinh thần như thế, mỗi ngày đều bận rộn, nói chuyện rất có quy củ và logic, rõ ràng tuổi tác không lớn bằng mình, nhưng ngược lại có rất nhiều cách.
Trông thấy bóng dáng tràn đầy tinh thần của Tô Mạn, Thôi Hướng Bắc bĩu môi: “Thật đúng là một cán sự nhỏ kỳ quái.”
Sau khi giáo dục Thôi Hướng Bắc xong, Tô Mạn chỉ có được năm điểm thánh mẫu, trên đường đã dùng điểm thánh mẫu đó mua bữa sáng cho mình rồi ăn sạch.
Loại chuyện tốt này cũng không phải tùy tiện mà có. Đối tượng nhất định phải là đồng chí phải có chút phản nghịch về mặt tư tưởng, giá trị quan không phù hợp với hiện tại.
Tô Mạn cảm thấy nếu không phải mình có khoản thu nhập lớn từ nơi khác, thì thật sự có thể mỗi ngày đều bắt thanh niên trí thức nhỏ này để tưới vài lời hạt giống tâm hồn cho anh.
Bây giờ thì sao… đương nhiên là không có hứng thú đi cách chàng trai đó quá gần rồi. Dù sao cô cũng là người phải làm chuyện lớn, cũng xem thường mấy điểm thánh mẫu này.
Vừa sáng sớm đến công xã, Tô Mạn đã đối diện với gương mặt tươi cười thành nếp nhăn đó của bí thư Trình.
Bí thư Trình nói: “Tiểu Tô, chúng ta không cần đi vào huyện làm việc nữa, phía bên xưởng quần áo đã giúp chúng ta tuyên bố ra ngoài rồi. Vừa rồi xưởng trưởng Chu gọi điện tới, nói rất nhiều người đều tìm tới ông ta nghe ngóng, xem nơi nào có được thú rừng, còn nói trong xưởng muốn đặt một lô.”
Tô Mạn nghe được tin tức này, trong lòng cũng rất vui sướng: “Bí thư Trình, vừa vặn nhân mấy ngày này săn nhiều thêm một chút. Cháu đề nghị đừng săn con quá nhỏ, phải đảm bảo có thể duy trì sự phát triển, bằng không sang xuân sẽ không có con mồi.”
Bí thư Trình đáp: “Chú cũng đang định dặn xuống bên dưới như vậy, không hợp cách thì chúng ta sẽ không thu.”
Tô Mạn cũng yên tâm hơn. Các cán bộ này đều hiểu những đạo lý này hơn cô. Bằng không những năm đói kém mất mùa như vậy đều đã chết đói cả rồi, bọn họ không ăn hết hạt giống lương thực, chính là vì biết rõ trồng trọt mới có thể có hy vọng.
Xưởng quần áo ở bên đó làm việc với hiệu suất cao, buổi chiều cùng ngày đã chở lương thực và thịt của một ngày trước qua.
Đồ chất đầy trên chiếc xe kéo.
Các cán sự công xã nhìn thấy mà đôi mắt dựng thẳng.
Đây cũng được xem là hàng tới miễn phí.