Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó cho phía bên công xã Bắc Hà chuyển thú rừng vào huyện, xem như dùng phía bên công xã Bắc Hà thí điểm trước, đợi sau khi làm ra một lô sản phẩm, rồi lại chính thức gửi thông báo cho các công xã khác, làm thành quy mô lớn hơn.
Điều này khiến bí thư Trình vui muốn chết, dù sao bên nhà xưởng đó ở trong huyện cũng không tiêu thụ được bao nhiêu, ăn đồ mới rồi sau này sẽ không cần nữa. Bây giờ có xưởng chế biến thực phẩm trong huyện sẽ tốt hơn.
Sau này cho dù là nghỉ làm, còn có thể thể ngăn cấm người đi vào núi lấy chút nấm rừng gì đó hay sao, đây không phải đều là thu nhập hay sao?
Ông ta cười hì hì đáp lời, quay người gọi điện tới nhà xưởng, than thở rằng đây là sắp xếp trong huyện, bọn họ thân là công xã bên dưới cũng không có biện pháp.
Phía bên xưởng quần áo huyện Nam Bình có được thông báo của bí thư Trình đều cảm thấy không vui.
Sau này sẽ không cung cấp nữa sao?
Tuy rằng bây giờ bọn họ cũng khá bão hòa rồi, không cần bao nhiêu lượng nữa, nhưng lỡ như một ngày nào đó muốn ăn thì phải làm sao?
Bí thư Trình an ủi: “Ôi trời, chuyện này có vấn đề gì đâu, đến khi đó đồ đến xưởng thực phẩm trong huyện rồi, các người còn không phải muốn bao nhiêu thì cứ tìm bọn họ đặt hay sao? Như thế thuận tiện hơn so với chúng tôi, các người ở huyện đều là anh em công nhân, cũng dễ nói chuyện.”
Trong xưởng vừa nghe có sắp xếp này, lại cảm thấy cũng đúng, dù sao cách cũng gần như vậy, sau này sau khi có quan hệ tốt với phía bên xưởng chế biến thực phẩm, vậy mọi chuyện đều dễ xử cả.
Sau khi bố trí xong chuyện này, bí thư Trình đã chuẩn bị hành động một cách dứt khoát hẳn hoi ở công xã Bắc Hà. Muốn nhân lúc trong huyện còn chưa chia lợi ích cho những công xã khác, mà cố hết sức chiếm phần chính, mang lại cho các xã viên của mình nhiều lợi ích hơn.
Đương nhiên trước khi phát thông báo, ông ta vẫn đặc biệt nói tin tức tốt này với các cán bộ công xã.
Các cán bộ công xã nghe được tin tức này cũng vô cùng phấn chấn.
Trước đây công xã ngoại trừ trồng trọt ra thì vẫn là trồng trọt, nhưng hai năm nay mất mùa, còn phải giao lương thực nộp thuế, nên có trồng trọt thế nào các nông dân vẫn không thể ăn no. Nhưng bây giờ tốt rồi, đầu tiên là nhận may quần áo, bây giờ lại cung cấp thú rừng, cho dù đồ không nhiều, nhưng đó cũng là một khoản thu nhập, sau này tích tiểu thành đại, cũng chính là một khoản thu rất lớn.
Bí thư Trình còn đặc biệt khen chủ nhiệm Hách một phen, khen ngợi hội phụ nữ công xã đã phát hiện ra nhân tài và đào tạo nhân tài, mới bồi dưỡng ra được một nhân tài tốt như Tô Mạn.
Chủ nhiệm Hách cười híp cả mắt: “Lúc đầu tôi nhìn thấy Tiểu Tô, tôi đã cảm thấy con bé là người có bản lĩnh rồi. Lúc trước Đại Kiều Loan cũng không nỡ thả người đi.”
Bí thư Trình bảo: “Sao Đại Kiều Loan có thể giữ Tiểu Tô lại được, nơi đó quá nhỏ, Tiểu Tô này, sau này tương lai của cháu không kém, cứ chăm chỉ làm việc, trên tổ chức sẽ không bạc đãi cháu.”
Tô Mạn nở nụ cười khiêm tốn, lại đáp: “Nói đến Đại Kiều Loan chúng cháu, cháu ngược lại nghĩ đến các bà con trong đội chúng cháu dùng sợi trúc bện thành cái sọt. Bí thư Trình, chú nói xem nhà xưởng này trong huyện mở rồi, những thực phẩm đó có phải cần đến bao đựng hay không? Dùng thùng giấy công nghiệp và thùng sắt lại quá phí nguyên liệu. Nếu như có thể dùng hộp trúc đựng, vậy vừa thông thoáng vừa tiết kiệm giá thành, có phải rất thích hợp hay không?”
Bí thư Trình nghe được cô nói như vậy cũng nghe ra được đường đi, mới dùng tay chỉ vào cô với vẻ vui tươi hớn hở: “Đồng chí như cháu đúng thật là có rất nhiều ý tưởng, xem ra xưởng phục vụ tổng hợp chúng ta lại sắp tuyển người rồi.”
Những chuyện tốt này cứ tới liên tiếp, khiến tâm trạng của bí thư Trình tốt khỏi cần nói.
Đợi sau khi Tô Mạn tan làm về nhà, ông ta cũng không rời khỏi văn phòng, mà là lại gọi chủ nhiệm Hách tới, nghĩ đến việc đổi cương vị cho Tô Mạn.
Chủ nhiệm Hách vừa nghe đã ngơ ngác.
“… Bí thư Trình, các ông cũng không thể nhỏ mọn như vậy được, người là tôi giành qua, công tác của hội phụ nữ cũng không dễ dàng gì…”
Bà ta còn chưa nói xong, bí thư Trình đã xua tay, nghiêm túc đáp: Đồng chí Xuân Hồng, chuyện này mong bà phải có cái nhìn đại cục, trước đây tôi cũng không nghĩ đến việc phải giành người với bà, nhưng bà cũng nhìn thấy rồi đấy, con người của Tiểu Tô này chỉ làm mỗi việc ở bên các bà, đó chính là lãng phí nhân tài.”