Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207 - Món Quà Đầu Tiên

Chương 207 - Món quà đầu tiên
Chương 207 - Món quà đầu tiên

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Tam Trụ bảo: “Còn không phải sao, bây giờ trí thức Thôi chính là anh lớn trong đám thanh niên ở đại đội Đại Kiều Loan chúng ta.”

Đám thanh niên trẻ tuổi phía sau hô lên hai tiếng: “Trí thức Thôi rất giỏi!”

Đương nhiên là giỏi rồi, dẫn một đám thanh niên đi săn thêm thú, ăn thêm nhiều cơm.

Tô Mạn nhìn thấy cảnh tượng này, cứ cảm thấy có hơi không thích hợp, lại càng có cảm giác bọn họ giống người trong giang hồ hơn.

Nhưng thấy mọi người tích cực tiến bộ như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa: “Tốt lắm, mọi người tiếp tục nỗ lực. Bây giờ công việc săn bắn này đã ổn định, không cần lo lắng săn thú rừng không thể đổi được đồ, mọi người muốn săn bao nhiêu cũng được.”

Nghe được Tô Mạn đảm bảo như vậy, trong lòng mọi người lại thoải mái.

Hai ngày này có được lợi ích, tâm trạng phải gọi là rất tốt, chỉ mong sao cuộc sống có thể càng ngày càng tốt lên.

Mọi người đều khiêng thú rừng tới bên văn phòng đại đội để giao, Thôi Hướng Bắc thì đi bên cạnh Tô Mạn, lén lút đưa một cái bọc đựng chút đồ cho cô.

Tô Mạn sờ sờ bên trong túi, là hạt dẻ.

“Cái gì đây?” Cô cũng không nhận hối lộ đâu.

Thôi Hướng Bắc nhỏ giọng đáp: “Khi săn thú thuận tay hái một ít, bọn họ cũng đều hái, cái này lại không cần đổi lương thực. Tôi cho cô đấy, cảm ơn cô đã cho tôi ăn thịt một cách quang minh chính đại. Con người tôi đầu đội trời chân đạp đất, không thích nợ ơn người ta.”

Tô Mạn mang vẻ mặt nghiêm túc: “Cho nên anh dẫn mọi người một mình đi hái hạt dẻ rừng sao? Đồng chí Thôi Hướng Bắc, anh như vậy cũng không được, tuy rằng hạt dẻ rừng là mọc hoang, nhưng nó sinh ra trên đất tập thể, thì chính là của tập thể.”

Thôi Hướng Bắc: “…” Anh không muốn giao tiếp với cán sự nhỏ này, nên quay người đi tìm hai anh em Tô Nhị Trụ.

789 xúc động bảo: “Cảm động quá, vậy mà anh ta còn biết cảm ơn, ký chủ, cô đã cứu vớt một thanh niên lạc đường rồi.”

“Ồ, vậy sao không có phần thưởng?”

789: “Bởi vì anh ta không thay đổi, tôi không thể kiểm tra ra được sự thay đổi của anh ta.” Cho nên nói, hóa ra thanh niên này vẫn là một thanh niên lạc đường.

“Anh ta không thay đổi, vậy tại sao lại tặng đồ cho ký chủ?”

Tô Mạn vỗ túi: “Sao tôi biết được.”

Mới sáng sớm Tô Mạn đã đến công xã, vừa đến cô nhìn thấy ánh mắt phức tạp đó của chủ nhiệm Hách. Có chút không nỡ, lại có chút vui mừng, còn có chút cảm khái.

Hiếm khi một đôi mắt của bà ta lại có thể biểu hiện ra tình cảm phong phú thế này.

“Tiểu Tô, cô nói với cháu chuyện này, có lẽ cháu nên chuẩn bị tâm lý một chút.”

Tô Mạn gật đầu: “Cô nói đi, chuyện gì cháu cũng có thể chống đỡ được.”

Chủ nhiệm Hách đem chuyện mà hôm qua bà ta bàn bạc với bí thư Trình nói hết một lượt, sau đó nói một cách rất tiếc nuối: “Cô còn chuẩn bị để cháu tiếp nhận vị trí của cô nữa đấy.”

“……” Sau khi Tô Mạn nghe thấy tin tức này, tâm trạng cũng có chút phức tạp.

Trong lòng cô âm thầm tính toán một lượt, đây là muốn điều động đến văn phòng tổng hợp, sau đó còn đảm nhiệm chức chủ nhiệm sản xuất trong xưởng.

Sau này có rất nhiều chuyện cô làm sẽ không nhận được phần thưởng là điểm thánh mẫu nữa.

Nhưng mà thăng chức, tăng lương trong thực tế đối với cô mà nói mới là điều quan trọng nhất.

Mặc dù có hệ thống, nhưng Tô Mạn vẫn luôn không muốn quá dựa dẫm vào hệ thống. Ở thời đại này cũng không có cách nào để cô dựa dẫm, ỷ lại quá mức được. Chỉ có thể đủ mua một ít đồ ăn, lén lút mà ăn thôi. Mua càng nhiều đồ thì sẽ dễ hỏng chuyện.

Sau một hồi cân nhắc, Tô Mạn vui vẻ tiếp nhận chuyện vui được thăng chức, tăng lương này. Cô nói: “Chủ nhiệm Hách, việc này đột ngột quá rồi. Cháu hoàn toàn không ngờ nhanh như vậy công xã đã thăng chức cho cháu. Dẫu sao thì lý lịch của cháu cũng không được xem là cao.”

Nói một cách nghiêm ngặt, cô gia nhập công xã chưa đến nửa năm đâu.

Chủ nhiệm Hách cảm khái nói: “Biểu hiện của cháu mọi người đều nhìn thấy cả, đây là chuyện sớm muộn thôi. Ai trong công xã cũng không nói nên lời đàm tiếu được. Vốn dĩ cô cũng khá tiếc nuối, nhưng tối qua cô đã nghĩ kĩ rồi, cháu vẫn còn trẻ như vậy, cũng là người có bản lĩnh, cứ để cháu ở mãi trong hội liên hiệp phụ nữ cũng không hay lắm. Chỉ là công việc bên hội phụ nữ này, về sau không còn phát triển mạnh như vậy nữa rồi.”

Tô Mạn cười nói: “Cháu vẫn còn ở công xã mà, chỉ cần đến lúc đó cô không chê cháu nhiều chuyện, cháu nhất định sẽ tư vấn, góp ý giúp.”

Nghe thấy Tô Mạn nói vậy, chủ nhiệm Hách vui chết đi được: “Muốn tìm cũng tìm không thấy, còn lâu mới chê.”

Bình Luận (0)
Comment