Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiếng chủ nhiệm Tô này lọt vào trong tai Lý Xuân Hoa, bà nghe mà thấy cả người thoải mái dễ chịu.
“Ông nó, con gái chúng ta làm chủ nhiệm rồi, chủ nhiệm của công xã. Ôi chao, tôi biết là con bé có tiền đồ mà, con bé có tiền đồ nhất, đều giống tôi đấy.”
Tô Thiết Sơn cười đến lộ nếp nhăn: “Đúng, giống bà.”
Chủ nhiệm Lưu lại nói: “Đây là vinh quang của đại đội chúng ta đấy, đợi lát nữa chủ nhiệm Tô về, phải để chủ nhiệm Tô phát biểu vài câu với chúng ta.”
Đang nói thì Tô Mạn về đến nơi.
Nhìn thấy trong nhà mình đứng đầy người, cô còn tưởng là lại xảy ra chuyện gì rồi. Kết quả là những bà con này vây quanh lại.
“Chủ nhiệm Tô, có phải là cháu làm cán bộ lớn?”
“Phải đấy, nghe nói bây giờ cháu là chủ nhiệm.”
“Chủ nhiệm Tô, bây giờ cô làm việc gì thế, quản lý bao nhiêu người phía dưới?”
Lý Xuân Hoa chen từ trong sân nhà ra, cứ thế mở một đường ra cho Tô Mạn, kéo cô vào trong nhà: “Con gái, con mau nói với mẹ chuyện là như thế nào. Sao lại làm chủ nhiệm rồi?”
Chuyện này đối với Tô Mạn mà nói thật sự không phải chuyện to tát gì, cô không ngờ các bà con lại xem trọng như vậy.
Cô bước vào trong nhà thì cười nói: “Cho dù là chức vị gì, đều là làm việc vì mọi người cả. Không có thay đổi gì lớn.”
Có người truy hỏi: “Chuyện quản lý vẫn khác nhau, rốt cuộc là việc gì thế?”
“Chính là quản lý việc trong nhà máy, sau này mọi người may quần áo, đều do cháu quản lý. Mọi người đều là người cùng một đại đội với cháu, sau này may quần áo thì phải tỉ mỉ hơn. Đến lúc đó người ta đều nhìn chằm chằm vào Đại Kiều Loan chúng ta đấy.”
Nghe thấy Tô Mạn nói như vậy, mọi người đều rất vui. Họ cảm thấy lời này của Tô Mạn rất thân thiết với họ.
Có nữ đồng chí nói: “Cô yên tâm đi, tay nghề này của chúng ta nhất định không kém. Đại Kiều Loan chúng ta đều là người có kĩ năng cả.”
“Thế nào cũng không thể làm mất mặt chủ nhiệm Tô được.”
Mọi người cười cười nói nói rất náo nhiệt. Lý Xuân Hoa cũng ra vẻ kiểu cách nói: “Cái khác không nói, nhà họ Tô chúng tôi không làm Đại Kiều Loan chúng ta lùi bước chứ. Sau này mọi người phải phối hợp làm việc với con gái tôi. Đừng gây chuyện đấy. Đến lúc đó tôi sẽ không bỏ qua đâu. Nếu ai gây chuyện, tôi sẽ diễn như trên sân khấu vậy, để toàn dân trong công xã đều biết.”
Các xã viên Đại Kiều Loan vừa nghe thấy thế thì nói: “Nhất định sẽ không, chúng tôi bảo đảm.”
Qua một lúc thì đội đi săn đã quay về, sau khi Tô Nhị Trụ với Tô Tam Trụ nghe thấy tin này thì kích động đến đỏ cả mặt.
Lúc trước Tô Mạn làm cán sự, họ đã cảm thấy rất giỏi rồi. Bây giờ em gái nhà mình làm cán bộ lớn luôn.
Họ cảm thấy điều đó quá không chân thực.
Đội trưởng Quách người ta có tuổi rồi mới làm được đội trưởng, em gái nhà mình vẫn còn rất nhỏ đấy.
Hai người vội vàng chạy về nhà.
Thôi Hướng Bắc nhìn theo họ, có ý muốn đi xem thử, nhưng lại cảm thấy kì cục, nên anh dứt khoát đứng bên này nhìn sang hướng nhà họ Tô.
Liên quan đến chuyện của Tô Mạn, anh cũng nghe hai anh trai này nhắc đến rất nhiều.
Nói Tô Mạn sinh non, sức khỏe không được tốt, ngay cả cấp hai cũng không học, nhưng cô đã tự học thành tài, lấy được bằng tốt nghiệp cấp hai, lại dựa vào bản lĩnh của mình, vào công xã làm cán sự.
Thôi Hương Bắc cảm giác như mình đang nghe câu chuyện truyền kỳ, cảm thấy cán sự nhỏ này cũng lợi hại thật. Anh nghĩ không thông, một cô gái mười mấy tuổi, sao lại có nhiều năng lực như vậy chứ.
Nhờ chuyện Tô Mạn làm chủ nhiệm, người cả nhà họ Tô càng có tinh thần hơn, ai nấy cũng vui vẻ hớn hở.
Cả buổi tối họ đều ngủ không được, cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy. Còn Tô Mạn thì ngược lại, cô ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau thức dậy, mắt cả nhà đều thâm quầng, còn tinh thần cô thì rất tốt.
Hai mắt Lý Xuân Hoa thâm quầng, bà dạy dỗ hai đứa con trai: “Nhìn đi, em gái của các con đây gọi là ổn trọng, đây mới là người làm việc lớn. Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hai đứa đi.”
Tô Mạn cười nói: “Được rồi mẹ, hôm nay con phải đến huyện một chuyến, đến lúc đó mang ít thịt kho tàu về cho mọi người. Mọi người còn muốn ăn gì không?”
Nghe thấy lời này, ngay cả Lý Xuân Hoa cũng chảy nước miếng: “Con gái, đều nghe theo con cả. Bây giờ con là cán bộ lớn rồi, do con quyết.”
Tô Nhị Trụ với Tô Tam Trụ: “……” Người dân không có quyền phát ngôn sao?
Tô Mạn vừa đến công xã đã nhìn thấy máy kéo chuẩn bị xong.