Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ những đồng chí siêng năng chất phác, chỉ biết trồng trọt, họ đã trở thành các đồng chí không những siêng năng cần cù mà còn có nhiều tài năng, đáng yêu dễ thương.
Sau khi tan cuộc, một số lãnh đạo nhà xưởng đã tìm đến các đồng chí bên hội liên hiệp phụ nữ, muốn liên kết một chút, sau này mời những đồng chí nông dân đến biểu diễn tại xưởng. Đến lúc đó, lãnh đạo nhà xưởng sẽ trả phí sân khấu.
Đương nhiên đây là chuyện tốt đối với đội biểu diễn, chủ tịch Nhậm đặc biệt sắp xếp người chịu trách nhiệm ghi chép lại trường hợp này.
Buổi biểu diễn tại huyện lần này đã tạo nên tiếng vang lớn, giúp cho hội liên hiệp phụ nữ huyện được nở mặt nở mày, chủ tịch Nhậm cứ cười tươi mãi không thôi.
Sau khi chủ tịch Nhậm giữ chức, chỉ có lần này khiến bà ấy vui mừng nhất.
Hơn nữa hoạt động lần này được tổ chức lớn như thế, nhưng hội liên hiệp phụ nữ huyện thật sự không tốn bao nhiêu thời gian. Họ chỉ bày biện sân khấu, liên lạc với công nhân trong huyện rằng họ sẽ tổ chức vài tiết mục, sau đó để người ta đến xem cảnh tập luyện tiết mục của công xã, cuối cùng sắp xếp biểu diễn theo thứ tự thôi.
Thế nhưng các tiết mục lần này muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều thật sự phát huy bản lĩnh cao cường.
Chủ tịch Nhậm đặc biệt gửi lời đến các đồng chí cấp dưới bên hội liên hiệp phụ nữ công xã, khen ngợi họ thực hiện tốt công tác, hoạt động lần này cực kỳ thành công.
Đợi đến khi gặp được các đồng chí của công xã Bắc Hà, bà ấy nhìn Tô Mạn mà thấy tiếc: “Tiểu Tô à, sau này có gì hay thì hãy nhớ đến hội liên hiệp phụ nữ nhé.”
Tô Mạn cười nói: “Bất kể đang công tác ở vị trí nào, chỉ cần gặp được ý tưởng hay ho, cháu sẽ đề xuất với cô.”
Quả là một đồng chí tốt.
Hôm nay một loạt tiết mục thành công càng khiến chủ tịch Nhậm luyến tiếc Tô Mạn.
Nhưng bà ấy cũng biết cô đã đi rồi, mình sẽ không cướp về được. Với tính cách của ông chồng nhà bà, nếu vừa ý nhân tài, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hơn nữa bà ấy cũng không phải loại người ếch ngồi đáy giếng, nếu Tiểu Tô có thể được trọng dụng nhiều hơn, đương nhiên là điều tốt nhất.
Sau Tết, huyện đã gửi tư liệu và ảnh chụp buổi biểu diễn lần này đến tòa soạn báo ở tỉnh thành.
Thư khẩn cấp được gửi từ huyện thành dưới danh nghĩa chính quyền, tỉnh thành nhoáng cái đã nhận được.
Nhìn thấy công nhân đến từ các công xã trong huyện phối hợp biểu diễn, nông dân và công nhân thân nhau như anh em một nhà, đôi mắt của biên tập tòa soạn báo sáng ngời, nắm bắt được điểm sáng, lựa chọn sử dụng một số tấm ảnh, sau khi đọc hết tư liệu thì dùng câu từ phong phú để miêu tả cảnh tượng lúc ấy.
Đến năm giờ, bên công xã đã nhìn thấy bài báo.
Các công xã gọi điện chúc mừng nhau, nói rằng lần này coi như mọi người đều được nổi bật.
Hơn nữa những công xã khác cũng biết, lần này mọi người có thể thực hiện tốt như vậy, ít nhiều đều nhờ công lao đi đầu của công xã Bắc Hà. Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng khen ngợi bí thư Trình vài câu, khiến tâm trạng của ông ta cực kỳ vui vẻ.
Sau khi cúp máy, bí thư Trình lại khen Tô Mạn.
Tô Mạn nói: “Cấp trên của tổ chức đã tán thành và dành cho cháu nhiều lời khen như thế, đây là việc cháu nên làm. Sau này cháu sẽ cố gắng công tác hơn nữa.”
Bí thư Trình nói: “Về sau nếu cháu có ý tưởng hay ho nào thì cứ đề xuất, đừng ngại mở miệng.”
Tô Mạn mỉm cười đáp lại. Đương nhiên trong đầu cô có rất nhiều kế hoạch, nhưng mọi chuyện không thể gấp gáp, dù sao sức lao động cũng quá thiếu. Đầu xuân năm sau phải gieo mạ ngay, đó cũng là lúc đến vụ mùa, công xã không thể nào bảo nông dân đừng cày cấy, chạy tới làm việc cho cô. Chính cô cũng không làm như vậy được, dù sao ở thời đại này, lương thực vẫn là thứ quan trọng nhất. Tất cả mọi chuyện đều được thành lập trên cơ sở được ăn cơm no.
…
Ngày 8 tháng 1, cuối cùng Tô Thu Nguyệt đã hoàn thành đợt thi cuối kỳ.
Sau khi thi xong, tâm trạng cô ta nhẹ nhõm hơn nhiều, cuối cùng đã thi xong rồi.
Cô ta tự cảm thấy lần này mình thi không tệ, dù sao so với trước đây, trạng thái của cô ta ổn định hơn hẳn. Lúc ôn bài, cô ta giải được rất nhiều đề.
Thi xong, có người hẹn cô ta cùng nhau đến huyện thành.
Thật ra trong lòng Tô Thu Nguyệt muốn đi, cô ta đã vùi đầu học suốt học kỳ này, hơn nữa hiện giờ em gái của cô ta đang đi làm ở công xã, lại còn thường xuyên đến trường học, cô ta chỉ lo em gái biết chuyện mình đến huyện, thành ra cũng không dám đi.