Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô nhìn Thôi Hướng Bắc rồi nói: “Anh sẽ sửa à? Hiện tại công xã không dư tiền để làm những chuyện đó, chúng ta cũng không mua được gạch để làm, hay là như thế này đi, trước tiên anh nung một lô gạch, đến lúc đó anh muốn sửa như thế nào thì tự mình làm chủ.”
Nói bóng nói gió chính là, muốn tiền đúng không, tự anh giải quyết đi.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Cán sự nhỏ này… Chủ trương tay không bắt cướp đấy à.
Anh gãi mái tóc ngắn của mình, nhìn quanh lò gạch một lần nữa, cảm thấy chỗ này vô cùng kém cỏi, chênh lệch quá xa tưởng tượng của anh, nhưng hiện tại anh đã bước chân trên con đường này, cũng không thể từ bỏ.
Hơn nữa anh cũng không muốn nhận thua trước mặt chủ nhiệm nhỏ này, ra vẻ mình rất sợ: “Trước tiên tôi nung một lô gạch, khi nào có thể khởi công?”
“Chúng ta không cần quá quan trọng đến những thứ này, anh tùy tiện làm vài nghi thức là được, muốn khởi công lúc nào cũng được.” Tô Mạn đã chuẩn bị vung tay làm bà chủ, cô trông coi một nhà xưởng, nhiều nghiệp vụ cần quản lý như thế, cô không thể chuyện gì cũng nhúng tay vào, hiện tại xem như Thôi Hướng Bắc cũng có chút khả năng, giao cho anh là được.
“Lát nữa tôi sẽ đưa một bản chế độ làm việc của lò gạch này cho anh, anh cứ dựa theo đó chấp hành là được.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Buổi chiều sau khi tan làm, hai người cùng nhau trở về, trên đường đi, Tô Mạn lại nói qua một chút vấn đề của lò gạch.
Thật ra Thôi Hướng Bắc không biết tán gẫu cùng nữ đồng chí, nhưng từ trước đến nay anh luôn am hiểu thứ hỏi gì đáp nấy.
Nói một chút chuyện gì đó, ngay cả chính bản thân Tô Mạn cũng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy nghe không hiểu gì thì biết rất lợi hại, trái lại cách nhìn đối với Thôi Hướng Bắc cũng có chút thay đổi, trước đó chỉ cảm thấy anh giống như người trong giang hồ ở nông thôn, không nghĩ đến đầu óc của thằng nhóc này cũng không tệ lắm, học rất nhanh, hiện tại cũng có thể xem như là nhân tài dưới tay mình có thể sử dụng.
“Nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi, chuyện lò gạch giao cho anh phụ trách, hy vọng anh đừng khiến mọi người thất vọng, chẳng qua đối với anh, tôi rất có lòng tin, nhìn qua chuồng lợn của anh, tôi biết con người anh hợp làm những chuyện yêu cầu nghiêm ngặt.”
Thôi Hướng Bắc: “… Ừm.”
Tô Mạn lại hiếu kỳ hỏi một câu: “Nói đến mới nhớ, nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi, sao trước đó anh lại đột nhiên nghĩ đến việc chăn lợn thế? Có gì cân nhắc à?”
Thôi Hướng Bắc nhìn thấy người trong cuộc mang theo vẻ mặt không hiểu hỏi vấn đề này, nhất thời trong lòng nhịn hộc máu, bảo anh nói thật, đương nhiên là không thể nào, sau cùng anh buồn bực nói: “Có lẽ là do tôi muốn ăn thịt.”
“Thì ra là thế.” Tô Mạn khẽ gật đầu, như vậy khá phù hợp với suy nghĩ của Thôi Hướng Bắc, dù sao thú rừng đã bị săn bắt gần hết, sau này không có thịt ăn, bèn nghĩ cách tự mình nuôi lợn, không còn lo lắng gì, rất phù hợp với tác phong tự túc tự cấp của anh.
Nghĩ đến đứa trẻ chưa lớn này cũng được xem như là nòng cốt dưới tay mình, cô bèn nói: “Nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi, anh làm cho tốt công việc, sau này tôi đến huyện sẽ giúp anh mang thịt lợn về ăn, tiền mua thịt thì trừ vào tiền lương.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Sau khi về đại đội, Tô Mạn lại thuận tiện cùng Thôi Hướng Bắc đi đến chuồng lợn xem qua tình hình.
Đối với đàn lợn mà Thôi Hướng Bắc chăn, Tô Mạn cũng rất quan tâm, đợi xem đàn lợn này có nuôi được hay không, nếu như nuôi không tệ, cô chuẩn bị xây dựng trại nuôi lợn của riêng công xã, sau này nông dân công xã đều có thể ăn thịt, còn có thể bán đi, đây chính là một khoản thu nhập lớn.
Trong trại nuôi lợn của đại đội, Tô Nhị Trụ đang cẩn thận cầm bàn chải tắm cho lợn, đồng thời chịu đựng xúc động không đá nó một cái.
Cảm thấy đám lợn này còn quý hơn cả con mình, so sánh như thế, Tiểu Mễ Lạp là anh ta thật đúng là số khổ, bản thân người làm cha như anh ta quá không xứng chức, nuôi lợn tốt như vậy, thế mà còn chưa tắm cho Tô Mạn.
Anh ta nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy bóng dáng Thôi Hướng Bắc.
Giây phút xác định là Thôi Hướng Bắc về, anh ta lập tức nhảy ra khỏi chuồng lợn: “Thanh niên trí thức Thôi, cậu về rồi đấy hả!”
Tô Mạn nhìn thấy cảnh tượng này cũng nói: “Xem ra nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi và anh trai tôi có tình cảm khá tốt.”
Thôi Hướng Bắc nghi ngờ nhìn ánh mắt kích động kia, trên tay nổi lên tầng da gà: “Anh làm gì thế?”
“Tôi vui.” Tô Nhị Trụ cười đáp: “Cậu về rồi.”