Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Người nào trong nhà thật sự cần xây nhà, chẳng hạn như cả một gia đình chỉ có một phòng, điều kiện khó khăn. Hoặc căn nhà ở đã trở nên mục nát đổ vỡ, sắp không thể ở được nữa. Ngoài ra còn có những nam nữ thanh niên đã đến tuổi lập gia đình. Không quan tâm đồng chí là nam hay nữ, đều có thể xin xây nhà.
Sau khi thông báo được soạn thảo, được đóng dấu, nó nhanh chóng được phân phát cho các đội sản xuất khác nhau.
Các đội trưởng đội sản xuất đều vui mừng khôn xiết khi thấy thông báo này.
Năm ngoái bọn họ đã cảm thấy cuộc sống ngày càng tốt, năm nay chắc chắn sẽ tốt hơn. Bây giờ không phải đã đến rồi sao?
Cho dù ở thành phố hay nông thôn thì nhà ở đều là vấn đề lớn.
Đừng thấy bọn họ ở nông thôn nhiều đất, nhưng nhà ở rất ít. Gia đình các xã viên, một cặp vợ chồng có thể có đến bốn, năm, sáu người con, nếu cha mẹ họ còn thì cơ bản đều cùng một gia đình, ba thế hệ ở cùng một nhà, khỏi phải nói là có bao nhiêu chen lấn. Các cán sự được trả lương, có thể xây nhà ở mới, nhưng nhìn thấy xã viên trải qua thời gian cực khổ như vậy, bản thân họ cũng không tiện ở nhà mới, cũng không biết phải làm sao.
Hiện giờ công xã để mọi người đều có thể xây nhà, bọn họ cũng có thể đi theo được nhờ.
Buổi sáng nhận được thông báo, buổi chiều các đại đội lập tức tổ chức một cuộc họp tập thể, đọc văn kiện này.
Sau khi các xã viên nghe tin, họ bắt đầu bàn tán ồn ào.
Còn có người giơ tay đặt câu hỏi: “Đội trưởng, trong nhà tôi không có tiền cũng có thể lợp nhà phải không?”
“Có thể, chỉ cần là người chịu khó đều có thể có nhà mới ở. Nhà nước sẽ cho ký sổ!” Đại đội trưởng nói: “Mỗi phút mỗi giây công xã đều nhớ tới mọi người, sau này lúc làm việc thì tích cực một chút. Đây không phải làm cho nhà nước, mà là làm cho chính bản thân mọi người.”
Nghe được đội trưởng nói có thể ký sổ, sắc mặt của mọi người bên dưới chợt đỏ lên vì phấn khích.
Trong nhà đông người, chia tiền cũng nhiều. Đặc biệt là những người lao lực nhiều, thu nhập sẽ cao. Nhưng ngặt một nỗi không có nhà ở, giữa chị dâu em chồng vì chia một căn phòng mà lục đục ầm ĩ với nhau.
Bây giờ có thể xây nhà, người một nhà cùng đồng tâm hiệp lực chung tay xây nhà mới, thời gian sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Ngược lại mấy kẻ bình thường làm việc không tích cực, công điểm không đủ cho nhà dùng, còn nợ ngược lại công điểm của đại đội, cả đám đều có chút hối hận.
Sớm biết có thể có chuyện này, lúc trước cũng sẽ không lười biếng. Bọn họ cảm thấy có làm hay không đều có cơm ăn, cuộc sống đều như nhau, cho nên thường tìm cơ hội lười biếng.
Hiện giờ ngay cả tư cách xây nhà cũng bị mất.
Tình trạng này diễn ra ở tất cả các đội sản xuất thuộc công xã Bắc Hà. Cho đến chiều tối, mọi người lục tục chạy đến xin xây nhà.
Một số người bắt đầu tổ chức họp gia đình để bàn về việc ngôi nhà có được xây dựng hay không. Sau khi xây xong thì trả nợ như thế nào.
Bên chỗ nhà họ Tô cũng mở cuộc họp gia đình.
Hiện tại nhà họ Tô không đủ phòng ở. Ví dụ như đồng chí Tô Tam Trụ bây giờ đang ở trong gian nhà bếp trước kia của nhà họ Tô, bây giờ phòng bếp cũng không có chức năng gì, nhưng lại cực kì nhỏ, cũng chỉ đủ một cái giường. Phía trên chỉ được phủ một lớp cỏ tranh, bình thường gió táp mưa sa cũng rất đáng thương.
Nhưng ai bảo anh ta là đàn ông, hơn nữa còn chưa có kết hôn.
Bây giờ có thể xây nhà, trong nhà vẫn còn một ít tiền, Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn có suy nghĩ muốn lợp nhà, muốn cưới vợ cho Tô Tam Trụ.
Chờ Tô Mạn vừa về đến, người trong nhà lập tức mở cuộc họp.
Sau khi Tô Tam Trụ nghe được chuyện xây nhà thì trong lòng cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng có cái ổ nhỏ của riêng mình. Nhưng nghe đến chuyện cưới vợ xong bèn xua tay: “Không không không, chuyện này không thể được, con không muốn kết hôn.”
“Cái rắm ấy, tuổi của con đã lớn lắm rồi còn không chịu kết hôn, con muốn cô độc cả đời sao!”
Tô Thiết Sơn không vui vỗ bàn.
Lý Xuân Hoa nói: “Đúng vậy, mẹ và cha con mới mấy tuổi đã quen biết rồi, mười bảy tuổi đã sinh ra anh cả của con. Sao con cứ không có tương lai như vậy chứ.”
Tô Tam Trụ sợ hãi lắc đầu: “Con, con cũng không lớn lắm, chỉ mới hai mươi mốt.”
Lý Xuân Hoa đáp: “Sao nào, con còn muốn chờ tới ba mươi mốt à.”