Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Như thế này, không chỉ việc bện trúc có việc để làm, sau này nếu kỹ thuật nuôi lợn của Thôi Hướng Bắc thật sự có tác dụng, sau khi quảng bá, những con lợn béo của công xã có thể trực tiếp mang tới xưởng.
Sau khi từ huyện về, Tô Mạn đi báo cáo với bí thư Trình tình hình công việc của mình.
Đã đàm phán với xưởng quần áo xong, chỉ cần xưởng quần áo xây nhà thì sẽ dùng gạch của bọn họ.
Bí thư Trình vừa nghe Tô Mạn mới chạy đi một chuyến, vậy mà chuyện này đã xong rồi. Nhất thời kinh ngạc, không thèm hút thuốc nữa, trực tiếp dập tắt đầu thuốc, ngạc nhiên hỏi: “Thật sự xong rồi hả?”
“Thương lượng rồi, nhưng thời gian chuẩn xác thì chưa quyết định. Cháu đoán nếu xây nhà thì cũng không quá muộn đâu.”
Cô cảm thấy công trình lớn thế này, trước khi vào đông phải xây xong. Giữa năm nhất định phải bắt đầu.
Nhưng chuyện này chưa quyết định, cô cũng không nói sớm như thế.
Bí thư Trình thì không nghĩ nhiều như vậy, theo như ông ta thấy, có thể khiến xưởng quần áo đồng ý dùng gạch ở lò gạch của bọn họ thì đã là chuyện rất giỏi rồi.
“Cháu đàm phán với họ thế nào vậy?”
Tô Mạn lấy quyển sổ kế hoạch ra đưa cho bí thư Trình xem: “Cháu bán gạch, thêm cả đưa ra ý tưởng. Cháu nghĩ nếu bọn họ không xây nhà thì gạch của chúng ta không bán nổi. Cháu bèn cân nhắc giúp bọn họ đưa ra ý tưởng để xây nhà. Không ngờ rằng xưởng trưởng Chu lại thực sự đồng ý với ý kiến của cháu. Nói là muốn mở họp thảo luận với người trong xưởng.”
Bí thư Trình cũng không ngờ rằng Tô Mạn vì công việc mà tốn nhiều tâm tư như thế. Người ta bán đồ là do người khác có nhu cầu, còn cô thì tạo ra nhu cầu cho người ta.
Cầm quyển sổ kế hoạch lên xem, bí thư Trình không hiểu lắm về chuyện ở huyện, nhưng ông ta cảm thấy chỉ có Tô Mạn mới có bản lĩnh viết ra quyển sổ kế hoạch đó, quả thật rất giỏi. Quyển sổ kế hoạch này rất chi tiết. Bắt đầu từ kế hoạch xây nhà, cuối cùng là dọn vào ở, ở giữa viết rất tỉ mỉ kỹ càng.
Về cơ bản cứ theo đó mà thực hiện là được rồi.
Điều này khiến cho sự công nhận của ông ta về năng lực của Tô Mạn tiến lên một bậc.
Ông ta cảm thấy Tô Mạn hoàn toàn có thể gánh vác chức chủ nhiệm này. Thậm chí làm xưởng trưởng cũng không có vấn đề gì cả.
“Xưởng quần áo của bọn họ được lời thật đấy.”
Tô Mạn cười đáp: “Đây cũng là lấy những thứ mình cần. Cháu với xưởng trưởng Chu đã ký kết thỏa thuận bí mật rồi, không có sự cho phép của chúng ta, cả quyển sổ kế hoạch không thể để lộ cho đơn vị khác. Sau này những xưởng khác cần sổ kế hoạch này thì phải nhập gạch từ chỗ chúng ta. Dẫu sao chúng ta nhớ đến điều khó của đồng chí công nhân, đồng chí công nhân cũng phải quan tâm cho khó khăn của đồng chí nông dân chúng ta chứ.”
Bí thư Trình vừa nghe xong lập tức vui mừng cười lên.
Tiểu Tô đã làm việc, thật sự không khiến cho người ta lo lắng.
Đi ra từ văn phòng của bí thư Trình, Tô Mạn lập tức đi tới lò gạch xem tiến độ.
Hai đồng chí thanh niên trí thức kia đã đến lò gạch rồi, đi theo Thôi Hướng Bắc học kỹ thuật, khi Tô Mạn nhìn thấy bọn họ, hai người cũng dính đầy bụi đất.
Thôi Hướng Bắc kiểm tra công việc xung quanh lò gạch. Trông càng ngày càng giống một kỹ thuật viên.
Nhìn thấy Tô Mạn tới, anh bèn cầm tài liệu giả vờ giả vịt đi tới: “Vẫn cần phải cải tiến, lò gạch vẫn còn không gian cải tiến. Tôi chuẩn bị một cái lò nung nhỏ khác làm thực nghiệm, nung gạch mới.”
Tô Mạn đáp: “Chuyện phương diện kỹ thuật giao cho chỉ đạo viên Thôi. Nhưng nhiệm vụ trong tương lai sẽ rất nặng, lò gạch có thể sẽ cần một lượng lớn gạch loại một.”
Bọn họ đã tiến hành phân loại gạch, gạch tốt là loại một. Đưa cho xã viên xây nhà là loại hai.
Thôi Hướng Bắc nói: “Chỗ này vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ, cố hết sức mà nung đi. Hôm nay tôi và xưởng quần áo ở huyện đã đàm phán, bọn họ đồng ý sẽ lấy gạch của chúng ta xây nhà. Tới lúc đó lò gạch không thể để bị níu chân được.”
Nghe thấy tin tức Tô Mạn nói, da đầu Thôi Hướng Bắc căng ra. Một chủ nhiệm nhỏ vậy mà hành động nhanh thật đấy, không nói một lời mà đã đàm phán một đơn hàng rồi. Nghĩ đến cái miệng của cô thì cũng không có gì là không thể.
Lại nghe Tô Mạn nói không thể để lò gạch níu chân, trong chốc lát anh không chịu thua nói: “Yên tâm đi, tôi chưa từng níu chân ai cả, cô đàm phán được bao nhiêu đơn hàng thì tôi không ăn không uống không ngủ nung gạch cho cô.”