Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Các công nhân bên dưới nhanh chóng hô: “Không vất vả, chúng tôi không vất vả.”
Trong đám người, Tô Đại Trụ đứng đó như thể đang nằm mơ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, anh ta vẫn chưa bước ra khỏi tin tức đó.
Mãi cho đến khi Tô Mạn nói xong tin tức, chuẩn bị đi về phía nhà ăn cùng chúc mừng với mọi người, Tô Đại Trụ mới chạy qua: “Em gái, em gái.”
Tô Mạn quay đầu: “Anh, phải gọi chức danh của em, ở nhà xưởng phải công tư phân minh.”
Tô Đại Trụ: “… Chủ nhiệm Tô, chuyện đấy, vừa rồi chuyện đó anh không nghe lầm chứ, chúng ta sắp biến thành nhà xưởng rồi sao, anh sắp trở thành công nhân, thật sao? Anh cũng có thể trở thành công nhân?”
Tô Mạn đáp: “Thật, nhưng tạm thời đều là công nhân tạm thời, chọn công nhân chính thức còn phải xem biểu hiện nữa.”
“Xem biểu hiện gì chứ, biểu hiện của anh thế nào?”
Tô Đại Trụ có hơi nôn nóng, anh ta cứ cảm thấy mình có hơi vô dụng, sợ mình không được chọn.
“Đương nhiên phải chọn người chịu khó. Nếu như anh không làm việc tốt, cho dù anh có là anh trai em, thì em cũng không thể sắp xếp cho anh được. Nói không chừng còn phải coi anh thành tài liệu giảng dạy tiêu cực, hỗ trợ cho danh tiếng việc chung làm chung của em.”
Tô Đại Trụ: “…” Em gái thật nhẫn tâm.
…
Bởi vì đã gia nhập vào xưởng nung gạch huyện Nam Bình, mà công nhân ở lò gạch không cần liều mạng như trước đây nữa, từ hai ca biến thành ba ca. Trước đây công nhân đều phải làm việc mười hai tiếng, nhưng bây giờ chỉ cần làm tám tiếng là được.
Cho nên Tô Đại Trụ và Thôi Hướng Bắc hiếm khi tan làm đúng giờ, cùng về nhà chung với Tô Mạn. Từ sau khi bận rộn, bọn họ thật sự rất ít cùng tan làm chung, cơ hội như vậy đối với Thôi Hướng Bắc mà nói cũng rất khó có được.
Anh nghĩ đến có phải nên tìm chút chủ đề để nói chuyện hay không, bằng không bầu không khí có phải trông hơi lúng túng rồi không. Đang cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, thì Tô Đại Trụ đã nói chuyện rì rầm với Tô Mạn.
Anh ta chiếm lấy vị trí bên cạnh Tô Mạn, liên tục hỏi: “Em gái, sao chúng ta lại biến thành nhà xưởng vậy, em nói cho anh biết đi, trong lòng anh cứ băn khoăn mãi.”
Tô Mạn nói đơn giản với anh ta về một vài quá trình có thể nói ra bên ngoài.
Tô Đại Trụ lại hỏi: “Em gái, vậy sau này chúng ta sắp xếp công nhân thế nào, có thay đổi gì không?”
Tô Mạn lại ứng phó vài câu.
Tô Đại Trụ lại bắt đầu vấn đề khác, ví dụ như xưởng nung gạch trong huyện thế nào, sau này chúng ta hợp lại, trong xưởng có lợi ích gì không…
Tô Đại Trụ liên tiếp hỏi, trông vô cùng ngớ ngẩn, còn Thôi Hướng Bắc thì chỉ muốn hỏi rốt cuộc hôm nay là ai xếp ca!
Vất vả lắm mới về đến đội, Tô Đại Trụ muốn nhanh chóng về nhà báo tin mừng, Tô Mạn thì lại đưa ra ý kiến muốn đi xem lợn phát triển thế nào rồi. Thôi Hướng Bắc cảm thấy cuối cùng cũng có chỗ nói chuyện, lát nữa sẽ nói với Tô Mạn về chuyện chăn lợn.
Kết quả khi hai người đến chuồng lợn, chỉ nhìn thấy Tô Nhị Trụ đứng bên ngoài chuồng lợn cho lợn ăn. Anh ta vừa cho ăn, còn vừa dùng bàn chải dài duỗi vào trong chuồng lợn chải lông cho lợn. Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thảo đứng ở bên ngoài nhìn lợn bên trong, chỉ trỏ một cách hưng phấn.
Tiểu Mễ Lạp thì ôm chân cha mình, vừa sợ vừa nghiêng đầu nhìn lợn, bởi vì uống sữa mạch nha và ăn bột gạo, đảm bảo dinh dưỡng, nên đứa trẻ trước đây còn mềm mại, bây giờ đã có thể lắc lư đi được hai bước.
Nhìn thấy đám người Tô Mạn đi tới, Tô Nhị Trụ hô một tiếng vui mừng: “Ôi trời em gái, em về rồi đấy ư, trí thức Thôi cũng về rồi!”
“Cô ơi!” Đám trẻ lại chạy qua ôm chân Tô Mạn.
Tô Mạn đưa cơm hộp cho Tiểu Thạch Đầu, kêu lũ trẻ trở về nhà ăn cơm: “Dẫn Tiểu Mễ Lạp về nhà cùng nhau ăn cơm đi.” Tiểu Mễ Lạp đã hai tuổi, có thể ăn chút cơm.
Hai đứa trẻ ôm cơm hộp định đi, nhưng nghĩ Tiểu Mễ Lạp còn ở đây, lại qua dắt con bé trở về: “Đi đi đi nào, về nhà ăn cơm thôi.”
Tô Mạn hỏi: “Lợn thế nào rồi anh?”
Nghe được Tô Mạn hỏi đến lợn, Thôi Hướng Bắc đang định nói hai câu, nhưng Tô Nhị Trụ không cho anh cơ hội, hưng phấn đáp: “Đều tốt cả, chỉ là hai ngày trước tiểu Bát không thoải mái, nên trí thức Thôi cho nuôi nó một mình, mỗi ngày anh đều dùng nước ấm tắm cho nó, rồi đút nước ấm cho nó uống. Bây giờ cái gì cũng tốt lên cả rồi, thịt mất đi cũng đã béo lại. Em nhìn nó béo chắc bao nhiêu. Con lợn này, nuôi qua đợt này rồi sau này cũng sẽ không có vấn đề gì quá nghiêm trọng… Bây giờ những con lợn này đều được nuôi béo tốt, anh cho bọn nó ăn cũng không đánh nhau nữa…”