Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Khi còn trẻ, cha mẹ vì nuôi chúng ta mà lao tâm khổ tứ, hủy hoại thân thể. Đừng thấy bây giờ còn có thể đi lại được, nhưng đợi thêm vài tuổi nữa, mọi người sẽ nhìn ra được ngay. Những công nhân ở trong thành phố cùng tuổi với cha mẹ, thoạt nhìn còn trẻ hơn cả mười tuổi. Bây giờ các anh và các chị dâu cũng xem như đã tiến bộ cả rồi, trong lòng cũng nên gánh vác trách nhiệm đi thôi. Mọi người có ý kiến gì không?”
Nghe được lời này, Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đồng loạt gật đầu, Lâm Tuyết Cúc và Tống Ngọc Hoa lại càng khỏi cần nói.
Nếu là trước đây, bọn họ chắc chắn sẽ có ý kiến trong lòng, Lâm Tuyết Cúc nói không chừng còn muốn chọc kháy vài câu. Nhưng bây giờ Tô Đại Trụ đang làm việc ở lò gạch, sau này sẽ làm công nhân cầm tiền lương. Lâm Tuyết Cúc cũng có thể cầm tiền lương. Tô Nhị Trụ thì chăn lợn, lấy được công điểm cao nhất. Hiện giờ Tống Ngọc Hoa ngoại trừ có thể làm việc ở ruộng, còn có thể may quần áo hàng ngày, tranh một phần công điểm ở phía bên xưởng phục vụ, thêm tiền thêm lương thực. Về phần Tô Tam Trụ, bây giờ vẫn là một người độc thân, không có áp lực gì cả.
Đối với việc phụng dưỡng cha mẹ ăn cơm, bọn họ cũng không có ý kiến.
Tô Mạn nói: “Sau này mỗi tháng em cũng sẽ bỏ ra năm đồng cho cha mẹ làm tiền tiêu vặt.”
“Bọn anh cũng sẽ đưa, bọn anh cũng sẽ đưa.” Tô Đại Trụ vội vàng nói.
Tô Mạn đáp: “Các anh thì em mặc kệ, nhưng nếu như ai để cha mẹ đói, vậy lại là chuyện khác.”
Tô Nhị Trụ bảo: “Em gái, em nói gì thế, bọn anh còn có thể khiến cha mẹ đói được sao? Đợi lợn nuôi béo rồi, cuối năm anh chia thịt lợn, cũng cho nhà mình được ăn thịt.”
Tô Tam Trụ sờ đầu: “Anh, anh sẽ làm việc chăm chỉ, cũng có thể đỡ một miệng ăn đi. Nhưng mà em gái, em bảo mẹ đừng đi khắp nơi kiếm vợ cho anh được không, bây giờ anh không gấp.”
Tô Mạn mới mặc kệ anh ta chuyện có tìm vợ hay không, sau khi nói chuyện ổn thỏa, cô bảo Tô Đại Trụ chủ động đi nói chuyện này với cha mẹ.
Kết quả anh ta đứng trước mặt cha mẹ, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.
Điều này cũng khiến Lý Xuân Hoa vô cùng chán ghét: “Đi qua một bên, kêu em mày ra nói, con gái, anh con đang muốn nói chuyện gì thế?”
Tô Mạn đáp: “Cũng không có gì, còn không phải là cảm thấy cha mẹ đã từng này tuổi rồi. Bây giờ bọn con cũng được tính là có chút tương lai, điều kiện trong nhà cũng tốt hơn. Sau này, cha mẹ không cần phải đi làm việc đồng áng nữa. Cứ ở nhà làm chút việc nhà gì đó, hoặc là đi làm việc nhẹ nhàng ít công điểm, sau này chúng con sẽ chăm cha mẹ.”
Lý Xuân Hoa cảm động vô ngần. Bà chưa từng nghĩ mình còn có thể có được một ngày như vậy. Trước đây nói nuôi con trai để dưỡng lão, đó đều là lo lắng mình không thể làm việc được nữa, khi nằm ở trên giường còn có người đút cơm. Nhưng ai mà ngờ đến bây giờ còn có thể đi đứng, mà đã có người chăm lo rồi.
Tô Thiết Sơn có hơi không quen, không tự nhiên nói: “Cha, cha còn có thể làm được.”
Tô Tam Trụ nói: “Ôi chao cha ơi, đợi khi cha không thể làm được nữa, cha còn có thể hưởng phúc được mấy ngày? Có người nuôi rồi, cha đừng ngại ngùng làm gì.”
Tô Thiết Sơn trực tiếp vung một cái tát tới. Thằng con chó chết, dám nói cha mày ngại ngùng.
Sau đó ông quay đầu lại nói với Tô Mạn: “Hay là, cha đi học người ta làm đồ tre trúc nhé?”
Tô Mạn đáp: “Cha, nếu như cha cảm thấy không thể nhàn rỗi, vậy học chút nghề thợ mộc đi. Sau này ở trong nhà sửa sang đồ đạc cũng được. Về phần đồ tre trúc, cha đừng làm. Bây giờ mọi người đều muốn làm việc này, nhà chúng ta là gia đình cán bộ, không cần giành của người ta. Còn nữa, ba đứa con trai và hai đứa con gái của cha sẽ không để cha đói đâu. Sau này cha đi chăn trâu gì đó, lấy bốn, năm công điểm là được, phải bồi dưỡng cơ thể cho tốt cha ạ.”
Tô Thiết Sơn đương nhiên một lòng vì con cái, nên cũng bỏ luôn ý tưởng này.
Tô Mạn thì lại có suy nghĩ của mình. Tại sao đàn ông ở nhà họ Tô lại không có chút trách nhiệm gì, đó đều là vì không có cảm giác trách nhiệm gì hết. Cảm thấy bên trên có người già có thể tự mình nuôi chính mình. Bên dưới con cái còn nhỏ, cũng không có áp lực gì. Cho nên bọn họ mới được ngày nào hay ngày nấy, cảm thấy sống cũng không tệ.
Bây giờ để bọn họ biết bản thân là người có trách nhiệm, phải phụng dưỡng người già, chăm sóc trẻ nhỏ. Sau này khi làm việc cũng sẽ nhanh nhẹn hơn một chút. Đừng giống như trâu, còn phải để cô dắt mũi, dùng roi mới chịu đi.