Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn vừa nghe được lời này thì vui vẻ: “Cái đó chắc chắn là được, đều là đồng chí của công xã chúng ta, chúng ta còn có thể không quan tâm người của mình được sao? Nhưng mà, bây giờ chủ yếu là phải vào huyện thành đổi một ít phiếu công nghiệp cho các xã viên mua nồi sắt lớn đã. Cho nên người làm cán bộ như chúng ta phải lùi về sau, đợi xưởng đồ gia dụng của chúng ta thành lập, hàng sẽ nhiều hơn, đồ tốt còn ở phía sau mà.”
Nghe được lời này của Tô Mạn, trong lòng chủ nhiệm Lưu cũng yên tâm hơn, nhanh chóng trở về khuyên những người có suy nghĩ lệch lạc ở văn phòng đó đều nhịn trước đi, Tô Mạn người ta đã nói rồi, sau này sẽ có cơ hội mua.
Tô Mạn lại đi tìm bí thư Trình tới xem bộ đồ gia dụng này: “Cháu định mang vào huyện xem thử trước, nếu như không đổi được nồi sắt với bọn họ, vậy cháu lại vào tỉnh. Trong tỉnh có xưởng làm đồ sắt, bên trong có nồi sắt, cháu đi tìm bọn họ xem có thể đổi được hay không?”
Đây chính là lợi ích của người ở thành phố, người ở thành phố có thể được phát phiếu công nghiệp, cả nhà nhiều công nhân viên chức, có thể gom được mấy lá phiếu.
Bí thư Trình nhìn thấy một bộ đồ gia dụng này cũng nóng mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy loại cửa kéo mà Tô Mạn nói đó, cảm thấy vô cùng mới mẻ: “Thứ này rất khá, tủ văn kiện của chúng ta có thể dùng đến cái này, không chiếm vị trí. Người ở huyện thành nói không chừng sẽ thích nó nhất. Tiểu Tô, vẫn là cháu có cách, nhưng cháu có chắc chắn không, có cần tìm đường ở huyện không?”
Công xã bọn họ và phía bên tỉnh lỵ vẫn có sự chênh lệch rất lớn, bản thân ông ta cũng không có quan hệ ở bên đó, đi vào cũng chỉ là mù mờ không biết gì.
Tô Mạn đáp: “Bây giờ trong huyện cũng đang bận giải quyết chuyện nhà ăn, lúc này có đi, cháu lo chuyện này bọn họ cũng có hơi khó xử.”
Bí thư Trình hiểu được. Bọn họ có thể chỉ cần quan tâm công xã Bắc Hà, nhưng nếu như đến huyện, phía bên huyện phải nghĩ cho toàn bộ huyện, sau đó chuyện này sẽ bị chậm trễ.
Trong huyện phải dẫn cả huyện cùng nhau phát triển, cùng nhau giàu có. Sau đó trong huyện phải tốn thời gian nghĩ phương án có lợi cho toàn huyện, nhưng công xã Bắc Hà thật sự không bằng lòng chờ đợi. Mọi người tự mình phát triển, tự dựa vào bản lĩnh của mình, nếu như chúng ta làm chuyện gì cũng kéo theo một đám người, vậy đây không phải là cùng nhau ăn đói mặc rách hay sao?
Cùng lắm chính là xông ra một con đường trước, sau đó lại nói tin tức này cho những công xã khác.
Bí thư Trình bảo: “Được, vậy chúng ta cứ thử trước xem sao, không thể chuyện gì cũng tìm huyện được. Trong huyện cũng nói rồi, kêu chúng ta tự lực cánh sinh.”
Sau khi bàn xong chuyện với bí thư Trình, Tô Mạn đi vào xưởng nung gạch tìm Thôi Hướng Bắc.
Cô làm ra quyết định xấu nhất chính là tự mình kéo một xe đồ đi vào tỉnh lỵ tìm nhà xưởng người ta, trực tiếp đi tìm bảo vệ liên lạc với lãnh đạo của bọn họ. Nhưng đây là dự định tệ nhất, cho nên cô tạm thời không cân nhắc đến.
Dù sao cô cũng nhớ, trước đây Thôi Hướng Bắc cũng đi vào tỉnh lỵ học chăn lợn.
Thôi Hướng Bắc là một thanh niên trí thức về quê, có thể đi vào trang trại tỉnh học chăn lợn, điều này chứng tỏ anh có người quen biết ở tỉnh lị. Chuyện làm ăn cũng không phải chính là một vấn đề như vậy sao, chỉ cần có chút mạng lưới quan hệ, có thể giúp gõ mở cánh cửa lớn của các khách hàng.
Cho nên Tô Mạn quyết định tìm Thôi Hướng Bắc giúp gõ cửa.
Thôi Hướng Bắc đang giúp nung gạch ở trong nhà xưởng, bây giờ trong xưởng rất bận, bởi vì các đại đội bên dưới lần lượt có gia đình tới xin xây nhà. Một lô phòng ở trong nhà này không tính là khó khăn, nhưng thấy trong nhà người ta sửa phòng, mình cũng muốn sửa theo. Ngược lại các xã viên trả tiền, xưởng nung gạch đương nhiên bằng lòng nhận đơn. Lại thêm những nhà xưởng ở trong huyện đó còn đang xây nhà nữa. Nên bây giờ xưởng nung gạch đang rất phát triển.
“Chủ nhiệm Thôi, đang bận sao?” Tô Mạn cầm văn kiện đi tới.
Nghe thấy giọng nói của cô, Thôi Hướng Bắc cũng có hơi bất ngờ, cũng có hơi không được tự nhiên, gần đây Tô Mạn bận rộn chuyện làm đồ gia dụng, mấy ngày chưa qua đây, không ngờ sẽ đột nhiên xuất hiện.
Anh cố tình đứng thẳng người, quay đầu: “Xưởng trưởng Tô, cô xong việc rồi sao?”