Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhanh phía bên đó đã gọi một cuộc điện thoại cho Thôi Hướng Bắc, nói số điện thoại của chủ nhiệm Dương tại bộ phận hậu cần của xưởng làm đồ sắt trong tỉnh: “Lát nữa, chú sẽ gọi điện nói với ông ấy một tiếng, đến khi đó cháu cứ trực tiếp qua đó là được.”
Sau khi lấy được số điện thoại, trong lòng Thôi Hướng Bắc nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể cho xưởng trưởng nhỏ một lời giải thích rồi, sau đó lại vui vẻ nói lời cảm ơn: “Sau này cháu sẽ vào tỉnh mời chủ nhiệm Khưu ăn cơm.”
Sau khi cúp điện thoại, anh cười với Tô Mạn ở bên cạnh: “Xong.”
Tô Mạn dựng ngón cái với anh.
…
Có con đường mà phía bên Thôi Hướng Bắc đã liên hệ xong, Tô Mạn đợi đến khi sắp tan làm, mới gọi điện thoại qua.
Phía bên nhận điện thoại là một người đàn ông trung niên, vừa nghe đã biết là người mà chủ nhiệm Khưu của trang trại chăn lợn giới thiệu, là ở phía bên công xã Bắc Hà, kêu bọn họ đến khi đó cứ trực tiếp qua bàn chuyện.
Đôi bên hẹn sẵn thời gian gặp mặt, rồi Tô Mạn cúp điện thoại: “Chủ nhiệm Thôi, ngày mai có rảnh không, chúng ta cùng nhau qua đó, chuyện này anh vẫn phải ra mặt mới được.”
Dù sao cũng là đường mà Thôi Hướng Bắc tìm, có anh ở trên, bàn chuyện cũng khá thuận tiện. Hơn nữa đợi chuyện thành công, Thôi Hướng Bắc ở bên này tốt xấu gì cũng phải có chút công lao. Sau này lại gặp chuyện như thế cũng tiện mở miệng hơn.
Tô Mạn có dự định như vậy, Thôi Hướng Bắc lại nhướng mày: “Tôi… và cô đi chung? Hai chúng ta?”
Tô Mạn gật đầu: “Không sai, lần này chúng ta chỉ đi dò đường thôi. Cũng không cần bí thư Trình ra mặt. Hơn nữa đây là chuyện hợp tác giữa các nhà xưởng, bí thư Trình cũng không tiện đi.”
Thôi Hướng Bắc ngồi ngay ngắn: “Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ đi, dù sao một nữ đồng chí như cô đi xa cũng không tiện.”
Ra khỏi văn phòng công xã, Thôi Hướng Bắc nhanh chóng đi tới vị trí tiệm cắt tóc ở công xã để sửa tóc mình. Mái tóc của anh vốn không dài, không cần phải sửa, nhưng anh cảm thấy có hơi lôi thôi: “Phải có tinh thần một chút, xem nào… hình tượng tốt một chút.”
Thợ cắt tóc cầm dao cạo đầu: “Mái tóc này của cậu, tôi không có cách nào dùng kéo, cùng lắm là cạo trọc thôi.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Đương nhiên không thể cạo trọc rồi, cuối cùng vẫn là dưới sự bắt bẻ của Thôi Hướng Bắc, mà sửa hai bên tóc mai, thoạt nhìn quả thực có tinh thần hơn một chút. Đợi, sau đó về chỗ ở, anh lại bắt đầu tìm quần áo của mình.
Tìm tới tìm lui được hai bộ.
Trong lòng anh có hơi buồn bực, trước đây cũng không để ý cách ăn mặc. Ngày trước khi về đây, cũng chỉ mang theo mỗi mùa hai bộ quần áo để thay giặt. Sau này cũng không có lòng dạ đi mua quần áo. Kết quả bây giờ muốn mặc cũng không có đồ mặc.
Cuối cùng miễn cưỡng chọn một bộ quần áo màu xanh.
Ngày hôm sau khi anh ra cửa, thím Ngưu cũng vừa vặn ra khỏi nhà, trông thấy tinh thần của anh phấn chấn như vậy, mới hỏi: “Tiểu Thôi, sao hôm nay ăn mặc có tinh thần vậy?”
Thôi Hướng Bắc đáp với vẻ mặt như thường: “Hôm nay cháu phải vào tỉnh làm việc.”
“Ồ, thím còn tưởng cháu đi xem mắt đấy, nhìn cháu vui vẻ như vậy.”
“Cháu vui sao?” Thôi Hướng Bắc sờ mặt mình.
Thím Ngưu cười đáp: “Đúng đó, nhìn mặt mày cháu cười như vậy, cũng lần đầu thấy cháu vui đến thế.”
Thôi Hướng Bắc sờ lông mày và đôi mắt của mình, lỗ tai lập tức có hơi đỏ, chẳng phải chỉ là vào tỉnh thôi sao, anh có gì mà vui chứ.
Bởi vì đã hẹn cùng nhau vào tỉnh, cho nên lần này Thôi Hướng Bắc và Tô Mạn cùng nhau đi tới công xã. Khi Thôi Hướng Bắc nhìn thấy Tô Mạn, trong lòng còn có hơi bất an, nghĩ đến phải tìm chủ đề gì để nói chuyện.
Nhưng Tô Mạn cũng không cho anh cơ hội tìm chủ đề, từ lúc bắt đầu lên đường, đã nói với anh lần này vào tỉnh gặp người, nên ứng biến thế nào.
“Đến khi đó anh mở một cửa, giới thiệu tôi một chút, rồi chuyện tiếp theo cứ giao lại cho tôi.”
Thôi Hướng Bắc gật đầu.
Tô Mạn nói: “Anh phải chú ý phối hợp với tôi, phóng đại nhiệt tình về đồ gia dụng của chúng ta, phóng đại cả quá trình chế tác nó, khen nó đặc biệt…”
Đợi sau khi dặn dò xong, hai người cũng đến công xã, đợi cầm được thư giới thiệu, sau khi ngồi lên xe kéo, Thôi Hướng Bắc mới hỏi: “Tài xế Lưu cũng đi sao?”
“Đương nhiên rồi, chú ấy còn phải kéo đồ gia dụng đi nữa chứ, cũng bớt cho tự chúng ta mua vé ngồi xe thật không thuận tiện. Xe kéo chậm một chút, nhưng lên đường cũng không làm chậm trễ thời gian, mà cũng rất nhanh. Cho dù muộn một chút, chúng ta vẫn có thể trở về được.”