Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Còn có cả cái rương này, chủ nhiệm Dương, chú nhìn xem, được chế tác rất tốt. Chúng cháu còn có thể làm vật ghép, bình thường đặt chút tiền và phiếu vào cũng ổn thỏa. Hơn nữa độ rộng của cái rương này, chúng cháu thiết kế dựa theo độ rộng của giường một người. Nhà ai có ba rương chập lại, đến ngay cả giường cũng thừa ra. Có thể làm giường lại còn có thể làm rương, không chiếm vị trí, thuận tiện sử dụng.”
Sau khi giới thiệu mấy đồ gia dụng trên xe xong, Tô Mạn nói với chủ nhiệm Dương: “Chủ nhiệm Dương, cháu có thể nói như vậy, tuy rằng xưởng gia dụng của chúng cháu không lớn, nhưng chất lượng và chế tác của chúng cháu tuyệt đối có lương tâm. Hơn nữa được thiết kế nhân tính hóa, thỏa mãn yêu cầu của đông đảo các đồng chí công nhân.”
Chủ nhiệm Dương bị những lời giới thiệu này của cô, nói đến trong đầu óc có hơi không được tỉnh táo.
Một món đồ gia dụng còn có thể lăn qua lăn lại ra nhiều trò như vậy sao?
Không chỉ chủ nhiệm Dương mơ hồ, mà ngay cả Thôi Hướng Bắc và tài xế Lưu cũng đều nhìn Tô Mạn không chớp mắt. Bọn họ đương nhiên biết không có xưởng gia dụng này, về phần những thứ mà xưởng trưởng Tô nói đó, lại càng chưa từng nhìn thấy lần nào. Nhưng thấy xưởng trưởng Tô nói giống như thật như vậy, bọn họ có hơi hoài nghi, có khả năng xưởng gia dụng này thật sự đang lén nghiên cứu những thứ đó, chẳng qua bọn họ không biết mà thôi.
Dù sao xưởng trưởng Tô nói cũng thật như vậy cơ mà.
Sau khi Tô Mạn nói xong, lại cười bảo: “Chủ nhiệm Dương, chú có hài lòng về những đồ gia dụng này của chúng cháu không? Nếu không phải do xe quá nhỏ không chở được hết, cháu chắc chắn sẽ kéo thêm nhiều đồ tới hơn.”
Thôi Hướng Bắc và tài xế Lưu: “…”
Chủ nhiệm Dương đương nhiên hài lòng rồi, những đồ gia dụng mà Tô Mạn nói, ông ta cũng muốn mua. Phòng ở tỉnh còn còn hẹp hơn cả ở huyện. Các hộ gia đình đều chen chúc trong một căn phòng nhỏ, đến chỗ ngủ cũng chẳng có.
Nếu như thật sự có những đồ gia dụng như Tô Mạn nói, vậy thật sự có thể tiết kiệm được không ít không gian. Chỉ nói cái bàn ăn cơm đó thôi. Một bàn vuông nhỏ bình thường, một gia đình hoàn toàn không ngồi vừa, đặc biệt là khi có khách tới, đều phải đứng ăn. Nếu như bình thường là bốn cái bàn vuông, vào thời điểm mấu chốt lại biến thành bàn tròn, hoặc là bàn vuông lớn, vậy cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Phải nói vừa rồi còn có chút do dự, nhưng bây giờ sau khi nghe thấy Tô Mạn giới thiệu những thứ này xong, trong lòng ông ta cũng nhận định, vụ hợp tác này phải thúc đẩy. Đến khi đó trong nhà ông ta cũng phải mua một bộ đồ gia dụng về.
Dù sao giá cũng thấp hơn trên thị trường, có lời!
“Được, chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Nếu thuận tiện, bộ đồ gia dụng này cứ để ở nhà xưởng các chú trước, được không? Sau này khi cháu và nhà xưởng bàn bạc, cũng tiện triển lãm cho những người khác xem.”
Cái này đương nhiên không thành vấn đề, có thể chủ động để lại sản phẩm, chứng tỏ đây là thành tâm muốn bàn chuyện làm ăn.
Tô Mạn đáp một cách sảng khoái: “Được, vậy để ở nhà xưởng cho mọi người xem đi.”
Xưởng làm đồ sắt mở cánh cửa lớn của nhà xưởng ra, tài xế Lưu lái xe tiến qua cửa một cách nở mày nở mặt, tiếp nhận sự chú ý của rất nhiều người.
Các công nhân ở trong xưởng đi qua đi lại, nhìn thấy có người chuyển đồ gia dụng mới vào nhà xưởng, còn cho rằng văn phòng trong nhà xưởng mới mua đồ dùng, cảm thấy vẫn là nhà xưởng xa hoa, vừa mua đã mua cả lô, người ta còn đưa hàng đến tận cửa.
Chủ nhiệm Dương cũng không vội nói cho các công nhân biết, sau khi tiễn đám người Tô Mạn đi, ông ta đi tìm các lãnh đạo nhà xưởng để bàn bạc. Đây dù sao cũng là chuyện lớn, một chủ nhiệm hậu cần như ông ta cũng không thể quyết định được, cần phải có sự đồng ý của các lãnh đạo trong xưởng.
Nhưng ông ta tin cứ là chuyện có lợi nhuận, lãnh đạo trong xưởng cũng sẽ không từ chối.
…
Bên ngoài nhà xưởng, Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc lại trèo lên xe. Tài xế Lưu khởi động xe đi với vẻ hưng phấn, lái xe kéo lọc cọc rời đi.
Vừa lái xe vừa nói với Tô Mạn: “Xưởng trưởng Tô, những điều cháu vừa mới nói đó đều là thật cả sao? Công xã chúng ta có thể làm ra những đồ gia dụng đó sao?”
“Đương nhiên rồi, việc thành do người mà.”
Tài xế Lưu nói: “Chúng ta có xưởng gia dụng sao?”
Tô Mạn đáp: “Đợi phía bên nhà xưởng đồng ý vụ làm ăn này, chúng ta sẽ có xưởng gia dụng ngay thôi.” Cô tin để hoàn thành vụ làm ăn này, công xã sẽ đồng ý thành lập xưởng gia dụng. Hơn nữa bây giờ là đổi nồi sắt, còn sau này có thể đổi tiền.