Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi bí thư Trình ở văn phòng nhận được cuộc gọi từ bên xưởng làm đồ sắt trong tỉnh, lập tức chạy tới bên kho hàng tìm Tô Mạn, trông thấy những sản phẩm này, còn quên mình tới tìm cô để làm gì, ông ta nhìn những món đồ gia dụng này một chút, sau khi xem xong, lập tức nói với cô: “Công xã chúng ta có thể đặt được không?”
Tô Mạn đáp: “Đương nhiên có thể đặt rồi, người của chúng ta không dùng, thì sao có thể khiến người khác tin tưởng những sản phẩm này tốt được chứ. Cháu đề nghị đợi vụ làm ăn này làm xong, chúng ta cũng có thể đi vào huyện chào hàng một chút. Đợi những ngôi nhà trong huyện đó xây xong, các đồng chí công nhân cũng muốn mua đồ gia dụng mới về.”
Trên mặt bí thư Trình cười ra chút nếp nhăn, lại nhớ ra chuyện ở xưởng làm đồ sắt: “Tiểu Tô, vừa rồi bên xưởng trong tỉnh gọi điện tới, nói là muốn các cháu lại gửi một lô sản phẩm nữa qua, chính là loại đồ gia dụng mà cháu đã chào hàng với bọn họ này, nếu như thật sự xác định có, vậy bọn họ đồng ý hợp tác.”
Tô Mạn nghe vậy, vỗ tay vui vẻ: “Bí thư Trình, chúng ta đúng là mọi sự đã sẵn sàng, điều kiện mấu chốt cũng đã tới. Vậy xưởng gia dụng này….”
Bí thư Trình sảng khoái đáp: “Cái đó còn cần phải nói sao, lập xưởng! Giống như xưởng nung gạch số hai đó, chúng ta tuyển công nhân tạm thời trước!”
Lúc này, bí thư Trình cảm thấy ánh mắt của Tô Mạn rất xa rộng. Ông ta nhớ cách đây rất lâu, đội sản xuất bên dưới công xã bắt đầu đào tạo thợ mộc, trong mỗi một đội đều có người đi học, lúc này cũng dùng đến nơi, ông ta quyết định sau này chuyện gì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nói không chừng khi nào đó sẽ cần đến.
Phía bên công xã truyền tin tức xuống, các đội sản xuất náo nhiệt hẳn lên. Buổi tối khi Tô Mạn trở về, người trong đội đều tới tìm cô nghe ngóng tin tức.
“Xưởng trưởng Tô, lần này chọn thế nào, người nhà chúng tôi có thể được chọn vào không?”
“Tay nghề của nhà chúng tôi tốt lắm, cũng phải chọn nhà chúng tôi.”
“Xưởng trưởng Tô, người nhà chúng tôi cũng phải được quan tâm.”
Những người nhờ cậy tình riêng đều vây quanh cửa nhà Tô Mạn, khiến cô suýt chút nữa không vào được cửa nhà.
Lần này bọn họ nôn nóng như vậy cũng không lạ. Lần trước xưởng nung gạch chọn công nhân, bọn họ không có một chút tin tức nào hết. Chỉ cho rằng đi làm việc nặng rất mệt mỏi, nên những người khác đều không bằng lòng đi, mới cho những người khác cơ hội, kết quả người ta trực tiếp vớ được nhân bánh rớt từ trời xuống, lập tức trở thành công nhân. Những người còn lại đến ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không có.
Là cơ hội mà mình từ bỏ, trong lòng ngưỡng mộ và ghen tỵ. Đó cũng là chuyện không có lời gì để nói. Nhưng mỗi ngày nhìn thấy công nhân người ta đi làm, chỉ nhìn thôi cũng đã ngưỡng mộ rồi, nghe nói còn có thể cầm tiền lương, còn có thể được phát phúc lợi, trong lòng lại càng băn khoăn hơn.
Cho nên lần này, vừa nghe nói trong xưởng gia dụng tuyển người, bọn họ đều đứng ngồi không yên, đều chạy tới nhà Tô Mạn, muốn lôi kéo quan hệ ở chỗ cô, nói lời hay để khiến người nhà mình cũng có thể đi làm công nhân.
Bị nhiều người vây quanh như vậy, Tô Mạn cũng không hề lo lắng một chút nào, nhìn thấy Lý Xuân Hoa đi ra ngoài định đuổi người, cô đưa mắt ra hiệu với bà, kêu bà đừng quan tâm chuyện này. Sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia: “Nhiều người hỏi tôi như vậy, tôi cũng không biết nên trả lời thế này. Hay là thế này, tôi mời đại đội trưởng Quách tới nói chuyện, sau đó kêu đại đội trưởng Quách nói lại với mọi người. Bằng không hôm nay ngay cả cửa nhà tôi cũng không vào được mất. Anh ba, anh đi gọi đại đội trưởng Quách tới đây đi.”
Tô Tam Trụ đã sớm ở bên cạnh bị tình cảnh này làm cho sợ ngây người, nghe được lời này, lập tức vội vàng chạy đi.
Rất nhanh, đại đội trưởng Quách chạy tới với mái đầu đầy mồ hôi, trong miệng la lên: “Làm gì thế, về nhà hết đi, về đi, ở đây gây ầm ĩ, ai gây chuyện thì không chọn nhà đó nữa!”
Nghe được lời nói của ông, lúc này những bà con khác mới trở về nhà một cách không tự nguyện, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào nhà Tô Mạn với vẻ chờ mong.
Tô Mạn mang vẻ mặt tươi cười với bọn họ.
Đợi người đi rồi, Lý Xuân Hoa mất hứng nói: “Làm cái gì không biết, đều tới nhà tôi kêu con gái tôi chọn, nhà xưởng có thể nhận nhiều người như vậy được sao?”
Đại đội trưởng Quách cười nói: “Đều nôn nóng cả mà, không sao, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.”