Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307 - Nguy Cơ

Chương 307 - Nguy cơ
Chương 307 - Nguy cơ

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Mạn mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì.

Đối với việc anh ba hờ của cô, đồng chí Tô Tam Trụ có thể được chọn vào, cô thật sự không để tâm cho lắm. Lúc đầu cô tận tâm chỉ bảo để bọn họ đi học kỹ thuật cho tốt. Nếu đã như vậy còn không học được, vậy chỉ có thể nói gỗ mục không thể khắc, bùn nhão không đắp thành tường.

Nhưng nếu như người khác cứ nhất định muốn giúp cô đắp đống bùn nhão này, vậy cô cũng không ngăn cản.

Đợi Tô Mạn tiến vào trong nhà, Tô Tam Trụ sáp lại gần với ánh mắt mong chờ. Anh ta vừa ở trong phòng, vẫn chưa nghe được cuộc đối thoại giữa Tô Mạn và đội trưởng Quách, nên lúc này vẫn băn khoăn chuyện tuyển công nhân này.

“Em gái, chuyện tuyển công nhân, em nói chúng ta có cơ hội không?”

Anh ta nhìn Tô Mạn với vẻ mặt mong đợi, trong lòng có hơi nôn nóng.

Bây giờ mỗi ngày anh cả đều không ở nhà, bình thường đều ở bên lò gạch công xã làm việc. Anh hai cũng mỗi ngày đều canh chừng mấy con lợn đó, không đến tối trời sẽ không về. Chỉ có mỗi anh ta ngày nào cũng tan làm trở về, nhìn thấy nhà cửa trống trơn, trong lòng càng ngày càng cảm thấy chột dạ. Trước đây anh ta không cảm giác được, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện ra, người trước đây cùng nhau thiếu trách nhiệm, đều không thiếu trách nhiệm nữa, cũng chỉ có anh ta còn đang lăn lộn trong mơ hồ mà thôi.

Không chỉ Tô Tam Trụ quan tâm đến vấn đề này, mà Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn cũng vây tới. Gần đây hai người đang ở vào trạng thái dưỡng lão, nếu như trước đây ăn chung nồi cũng khỏi nói, bây giờ chia lương thực đến các hộ gia đình tự mình ăn cơm, hiện giờ hai người bọn họ cũng không làm việc, cảm thấy đây chính là ăn lương thực của người trong nhà, chỉ mong đợi mọi người đều có triển vọng hết.

Lý Xuân Hoa hỏi: “Con gái, con nói xem thằng ba có cơ hội không?”

Tô Tam Trụ nhìn em gái mình với vẻ chờ mong: “Em gái, em thấy cánh tay này của anh có sức bao nhiêu, đầu óc cũng không kém hơn người khác, có phải không? Thợ mộc người ta cũng nói anh học nhanh.”

Tô Mạn quan sát anh ta từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo vẻ đánh giá.

Tô Tam Trụ lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng.

Trên cơ bản, Tô Mạn cảm thấy trong ba đứa con trai ở nhà họ Tô, Tô Đại Trụ quá mức thành thật, Tô Nhị Trụ thẳng như ruột ngựa, cũng chỉ có Tô Tam Trụ là có chút đầu óc. Nhưng cũng chính vì có chút đầu óc, cho nên mới không tiện cải tạo.

Người thật thà như đồng chí Tô Đại Trụ, kêu anh ta làm gì thì anh ta sẽ làm tốt cái đó. Nếu như là người giống như Tô Nhị trụ, thẳng thắn, đầu óc đơn giản, còn rất sợ hãi, hơi dọa nạt một chút cũng dễ xử, chỉ có người giống như Tô Tam Trụ, ngược lại luôn thích giở trò khôn vặt.

Vốn dĩ Tô Mạn còn định gạt anh ta qua một bên, để anh ta sốt ruột một chút, nhưng không ngờ đồng chí Tô Tam Trụ nhanh như vậy đã có ý thức được nguy cơ rồi.

Nếu anh ta đã biết tích cực chủ động tiến lên, vậy Tô Mạn hiển nhiên cũng không keo kiệt đẩy anh ta một cái.

“Anh, anh cảm thấy tay nghề của mình có thể xếp thứ mấy trong đội?”

Tô Tam Trụ: “…”

Nhìn thấy cái đức hạnh này của con trai mình, Lý Xuân Hoa biết anh ta không được, lập tức vung một cái tát tới: “Thằng nhãi thối tha, mặt mũi của nhà họ Tô chúng ta đều bị mày làm mất sạch rồi, sao lại không chăm chỉ học hành đi. Mẹ mày từng này tuổi rồi, vì biểu diễn còn phải xóa nạn mù chữ đây. Sao mày lại không chăm chỉ học tay nghề chứ?”

Tô Tam Trụ oan ức ôm gáy mình: “Cũng đâu phải con không chăm chỉ học, nhưng nghề thợ mộc này cũng không phải học ngày một ngày hai, em gái nói trong một đội chọn hai người, kiểu gì chẳng đến lượt con.”

Tô Mạn giơ tay vỗ vào vai anh ta: “Anh, em thật sự chỉ mong sao anh có thể làm công nhân, nhưng cho dù chúng ta thiên vị cũng không thể quá rõ ràng được. Anh nói xem với tay nghề này của anh…”

Lời còn chưa nói xong, vẻ mặt của Tô Tam Trụ đã đau khổ như nuốt phải khổ qua: “Ý em là anh không có một chút cơ hội nào sao? Anh cũng học rất nghiêm túc, anh học vô cùng nghiêm túc mà.” Anh ta chà xát bàn tay một cách khẩn trương: “Tốt xấu gì em cũng là một xưởng trưởng…”

Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Anh có nhìn những người vừa vây quanh nhà mình đó không? Người ta đều đang nhìn chằm chằm vào kia. Hôm nay em đưa anh qua đó, ngày mai người ta có thể kéo anh xuống, lại còn liên lụy đến cả em.”

Bình Luận (0)
Comment