Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ sau khi ở bên xưởng trưởng Tiểu Tô một thời gian dài, anh cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình cần phải nâng cao, phải nỗ lực làm ra một vài chuyện có ý nghĩa cho quần chúng nhân dân. Cho nên mấy ngày này, anh đều đang cùng nhau làm nghiên cứu với những thợ cả đó. Nếu như nửa đường chạy ra ngoài, chính là đem con bỏ chợ.
Tô Mạn nghe thấy anh từ chối, ngược lại cũng không cảm thấy thất vọng, mà là tò mò hỏi: “Bây giờ xưởng gạch đang nghiên cứu gạch mới sao?”
“Ừm, tôi cảm thấy loại gạch trước đây cần dùng thời gian nung quá lâu, hơn nữa độ cứng cũng không đủ. Tôi đã xem qua một vài loại gạch, cảm thấy độ cứng của gạch đỏ rất không tệ, muốn xem chúng ta có thể nung ra được hay không?”
Tô Mạn đương nhiên biết gạch đỏ, cho đến thế kỷ hai mươi vẫn còn dùng đến gạch. Nếu như nung ra được, gạch của xưởng số hai nói không chừng có thể bán càng xa hơn.
Cô vỗ một cái lên vai của Thôi Hướng Bắc với vẻ hưng phấn: “Chủ nhiệm Thôi, tốt lắm!”
Cả người Thôi Hướng Bắc lập tức cứng ngắc, sau đó ho một tiếng, tỏ vẻ vô cùng không để ý, đáp: “Cái này không tính là gì, tôi chỉ làm chuyện mà tôi nên làm thôi.”
Lời thì nói như vậy, nhưng sâu trong nội tâm của anh vẫn không nhịn được mà mừng thầm. Quả nhiên tư tưởng giác ngộ cao, mới có thể có được sự tán thành của xưởng trưởng Tiểu Tô.
Tô Mạn cũng không quan tâm anh nghĩ thế nào, trong lòng rất hài lòng về biểu hiện công tác này của Thôi Hướng Bắc, cười nói: “Được, vậy anh làm việc của anh đi, tôi cũng không dẫn anh đi lên tỉnh nữa. Anh yên tâm, đợi chuyện làm xong, sẽ không thiếu được một phần đó của anh đâu. Cứ làm tốt nghiên cứu, cần gì thì cứ nói với tôi, nếu nói với bí thư Trình cũng được.”
Thôi Hướng Bắc nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, không nhịn được mà lỗ tai nóng lên đỏ bừng, trong lòng cũng cảm thấy tâm trạng có hơi kích động. Nhưng trên mặt lại vẫn dửng dưng bình tĩnh, ừ nhẹ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Đợi Tô Mạn vừa rời khỏi xưởng nung gạch, Thôi Hướng Bắc quay người đi vài bước, không nhịn được mà nhảy lên thật cao, trên mặt còn là vẻ hào hứng.
Kế toán Tiểu Từ cầm ấm đun nước, ra ngoài định qua bên công xã lấy nước, trông thấy bộ dạng này, lập tức trừng to mắt.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Kế toán Tiểu Từ là người nhiệt tình, lúc đầu có thể rời khỏi thành phố tới nông thôn với một tấm lòng nhiệt huyết, về mặt tư tưởng cũng đã rất tích cực rồi. Tuy rằng trước đây có chút ý tứ với Thôi Hướng Bắc, nhưng sau khi bị biểu hiện thẳng nam của Thôi Hướng Bắc đả kích, đã ném suy nghĩ đối với anh qua một bên. Lúc này nhìn thấy Thôi Hướng Bắc có biểu hiện này, cô ta xách ấm nước vừa cười vừa đi qua: “Chủ nhiệm Thôi, vừa nói chuyện với xưởng trưởng Tô sao? Các anh nói chuyện gì thế, sao lại vui như vậy, có phải lại có tin tức tốt gì ở xưởng không?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Ừm, xưởng trưởng Tô sắp vào tỉnh để bàn công việc.”
Kế toán Tiểu Từ nhướng mày: “Chỉ nói cái này thôi? Vậy sao vừa rồi anh lại hưng phấn như vậy?”
Thôi Hướng Bắc lập tức hơi nghẹn họng, có chút xấu hổ: “Cô gái nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì, làm việc cho tốt đi, về phương diện tư tưởng phải tích cực hướng lên, đừng nghĩ đến mấy chuyện không đâu!”
Khóe miệng của kế toán Tiểu Từ co rút, không phục lẩm bẩm: “Tôi cũng có nói gì đâu, anh biết tôi nghĩ gì sao? Chắc chắn là tự anh nghĩ ra rồi.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Muốn nói chút gì đó để phản bác, nhưng nghĩ ngợi một lúc, vậy mà lại không mở nổi miệng, cho nên anh trực tiếp lạnh mặt, chắp tay sau lưng rời đi.
Không nên nói chuyện với nữ đồng chí, những nữ đồng chí này thích nhàn rỗi không có việc gì đi nghe ngóng lung tung.
Anh có thể nghĩ được gì? Anh chỉ đơn giản cảm thấy xưởng trưởng Tiểu Tô là một người tích cực, nói chuyện với người như vậy khiến anh cảm thấy tư tưởng của mình đang thăng hoa, anh thích nói chuyện với người như vậy!
Lúc này, Tô Mạn đã ngồi lên xe kéo.
Trên xe đựng toàn là đồ gia dụng mới nhất, dùng vải che mưa phủ kín kẽ. cô cũng không cần ngồi ở phía sau, mà ngồi trên ghế lái với tài xế Lưu, ngồi trên ghế nhỏ đằng trước thoải mái hơn nhiều.
Có kinh nghiệm một lần, nên con đường tới tỉnh này, ngược lại cũng không vất vả như lần trước.
Cô cùng tài xế Lưu đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, vẫn là tiệm cơm quốc doanh lần trước ở tỉnh.