Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mỗi ngày chăm những cái cây nhỏ đó còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Không có việc gì là chui vào trong núi, canh chừng không cho người khác phá hỏng. Nếu như đứa trẻ nghịch ngợm nào không hiểu chuyện dám phá hỏng mầm cây, vậy phải đánh đòn.
Cặp sinh đôi cháu trai và cháu gái của Tô Mạn cũng muốn cùng nhau đi kiếm chút tiền lẻ, nhưng trong đội không đồng ý, hai đứa trẻ dứt khoát đợi buổi tối khi cô mình về nhà, sẽ nhắc đến với cô.
Tô Mạn cũng không đồng ý, cảm thấy tuổi tác của mấy đứa quá nhỏ, bọn chúng mới chỉ sáu tuổi mà thôi. Đám trẻ có thể lên núi trồng cây, ít nhất cũng phải đủ mười tuổi mới được, nhỏ như vậy đi chính là kéo chân, hơn nữa còn dễ gặp nguy hiểm.
“Các cháu ở nhà chăm chỉ học nhận biết chữ đi, không phải trước đây cô các cháu đã dạy vỡ lòng cho các cháu rồi sao, bình thường các cháu cũng tự mình đọc sách, buổi tối trở về hỏi cô các câu hỏi. Đợi khi khai giảng, cô sẽ đưa các cháu vào trường tiểu học đi học.”
Nghe được lời này, hai đứa trẻ trừng to mắt.
Tiểu Mễ Lạp nhìn thấy anh và chị trừng to mắt, cũng cố tình nhìn cô nhà mình với đôi mắt trừng to, sau đó chạy qua ôm Tô Mạn: “Đi học, cháu muốn đi học.”
“Con vẫn còn nhỏ lắm.” Tống Ngọc Hoa ôm con bé lên, tránh quấy rầy Tô Mạn nói chuyện.
Lâm Tuyết Cúc bảo: “Em gái, muốn đưa đám trẻ đi học sao?”
“Vâng.”
“Nhưng công xã xa quá.” Tô Đại Trụ có hơi lo lắng. Dù sao đám trẻ vẫn còn nhỏ, để bọn chúng đi tới phía bên công xã, mỗi ngày đều sẽ rất vất vả.
Tô Mạn đáp: “Chỉ là học trường tiểu học ở trong đại đội thôi, sau này em sẽ bàn bạc với công xã một chút, xem có thể xây trường tiểu học trong đội hay không.”
“…” Cả nhà đều nhìn cô với vẻ kinh ngạc.
Trước đây trong đội cũng có trường tiểu học, nhưng sau này loạn đói cũng không làm nữa, ăn không đủ no còn đi học cái gì.
Tuy rằng tình hình năm nay đã hơi tốt hơn năm ngoái, nhưng cũng không thể so được với khi chưa có loạn đói. Đây cũng là lý do tại sao trong đội mới nhiều người mù chữ.
Trước đây khi Tô Mạn còn ở trong đội có mở lớp dạy đám trẻ con, sau này cô đi rồi, cháu gái của nhà đại đội trưởng nhận lớp, nhưng lại không làm tốt một chút nào, không quản được đám trẻ, lên lớp cũng không có học sinh nào, nên chuyện này cũng thất bại.
Lý Xuân Hoa hỏi: “Con gái, trong đội chúng ta thật sự có thể xây trường tiểu học sao?”
Tô Mạn cũng sẽ không nói chuyện quá cụt, chỉ đáp: “Em vẫn chưa bàn bạc với bí thư Trình, chuyện này đợi qua đợt này mới có thể xác định.”
Lý Xuân Hoa nói với vẻ đắc ý: “Nên xây trường tiểu học, một đám thất học còn không bằng mẹ. Một bà lão mù chữ như mẹ cũng học nhận biết chữ rồi. Ngày mai mẹ còn phải đi vào huyện biểu diễn nữa. Đến khi đó ông nó dẫn ba đứa nhỏ tới xem sự đời nhé.”
Ba đứa trẻ vừa nghe được lời này, lập tức quăng chuyện đi học gì đó sang một bên, đi tới chỗ ông bà nội nhà mình với vẻ vui sướng.
Bây giờ cuộc sống của nhà họ Tô tốt rồi, ba đứa trẻ đều ăn cơm no, có dinh dưỡng, tuy không đến mức nuôi thành béo tròn, nhưng cũng xem như khỏe mạnh. Lý Xuân Hoa nhìn mà cũng yêu thích: “Đi đi đi, đi về phòng với bà nội, bà nội lấy bánh ngô cho mấy đứa ăn.”
Khi về phòng ngủ, Tô Mạn còn đang cúi đầu viết một vài ý tưởng về việc xây dựng trường tiểu học dưới ánh sáng của ngọn nến.
789 thấy cô vì chuyện đám trẻ đi học, cảm thấy vô cùng phấn khởi, nhưng trong lòng vẫn rất nghi ngờ, bây giờ ký chủ đi đến đâu cũng đều làm phúc lợi cho người khác. Nhưng tại sao giá trị thiện ý lại không tăng lên bao nhiêu, thực ra có đôi khi cũng tăng lên một chút, nhưng trên cơ bản không đáng để nhắc tới.
“Ký chủ, có khả năng tôi xuất hiện trục trặc rồi, tôi kiểm tra giá trị thiện ý không chuẩn. Bây giờ cô chủ động giúp đỡ người khác như vậy, vì nhiều người mà làm việc thiện như vậy, nhưng sao giá trị thiện ý của tôi vẫn không thay đổi.”
Tô Mạn nghiêng cây bút máy trong tay.
Thời gian dài như vậy, cô cũng biết rõ tiêu chuẩn đánh giá giá trị thiện ý mà hệ thống nói này. Đó chính là muốn làm chuyện tốt xuất phát từ nội tâm, sở hữu quan niệm thiện lương. Mà khi người đã tràn đầy thiện ý, nguyên tố nào đó trong cơ thể sẽ hoạt động rất mạnh. Mà hệ thống cũng dựa vào cái đó để nắm bắt thứ gọi là giá trị thiện ý.
Nhưng Tô Mạn cảm thấy hệ thống có khả năng cả đời cũng không thể nắm bắt được.