Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông ta thậm chí còn khích lệ: “Nếu như kỹ thuật của cháu tốt, nói không chừng địa khu có thể điều cháu qua đó.”
Trái tim của Thôi Hướng Bắc nhảy lên: “Cháu vẫn khá thích huyện Nam Bình, dù sao bước chân phải đi từng bước một, không thể nóng vội.”
“Ôi chao, Tiểu Thôi vẫn là làm đến nơi đến chốn, một điểm này rất giống Tiểu Tô.” Bây giờ bí thư Trình khen ai cũng đều theo thói quen kèm theo Tô Mạn.
Lời này khiến Thôi Hướng Bắc nghe được mà vui vẻ. Anh cảm thấy phải càng nỗ lực làm nghiên cứu, nâng cao kỹ thuật của mình thêm, phải tìm cơ hội đi tới bên huyện mua sách, còn phải liên hệ với bạn bè ở thủ đô giúp gửi tài liệu. Anh phải khiến mình trở thành người có bản lĩnh ở mức độ lớn nhất, chỉ người có thể có bản lĩnh, mới có thể quyết định việc ở hay đi của mình.
Cho dù thế nào, cũng phải được điều vào huyện trước khi xưởng trưởng Tô đạt đến độ tuổi kết hôn theo pháp luật.
Anh thậm chí còn nghĩ rất xa xôi, thân là một người đàn ông, anh không chỉ cần phải đuổi kịp xưởng trưởng Tiểu Tô ở phương diện tư tưởng, mà còn phải đuổi kịp cô ở phương diện năng lực. Sau này phải nuôi gia đình sống qua ngày. Phải được chia nhà ở lớn, còn phải mua xe đạp. Thời gian kết hôn còn phải mua máy thu thanh, đồng hồ…
Tô Mạn cũng không biết có người đang thầm mến mình, thậm chí đến ngay cả chuyện kết hôn cũng nghĩ đến luôn. Trong lòng cô hoàn toàn không có suy nghĩ này, mà vẫn đang một lòng một dạ bàn giao công việc.
Công việc trong tay Tô Mạn rất nhiều, bàn giao cũng tốn thời gian. Phía bên xưởng nung gạch còn đỡ vì có Thôi Hướng Bắc chống đỡ, chỉ là cục diện phía bên xưởng gia dụng mới mở ra, cho nên cô rất lo lắng, bởi vậy khi cô bàn giao công việc ở bên xưởng gia dụng, muốn đề nghị với bí thư Trình được bắt chước như phía bên xưởng nung gạch, làm xưởng gia dụng số một ở huyện, sau đó kéo theo xưởng gia dụng số hai ở bên công xã Bắc Hà.
Đợi sau khi bí thư Trình về đến công xã, cô đã qua đó hỏi han vấn đề báo cáo kỹ thuật ở xưởng nung gạch một chút. Sau khi nghe bí thư Trình nói tin tốt, cô cũng vui vẻ theo, rồi đưa ra suy nghĩ của mình.
“Nếu như chúng ta có thể làm xưởng gia dụng số hai, sau này cho dù cháu đi vào huyện cũng có thể dẫn dắt được một chút.”
Bí thư Trình vốn còn lo lắng đợi sau khi Tô Mạn đi rồi, cục diện tốt này sẽ không còn nữa, nhưng nghe thấy cô đi vào huyện còn bằng lòng dẫn theo Bắc Hà, trong lòng lập tức tốt đẹp hẳn lên.
Có thể dựa vào cái cây to trong huyện này, đương nhiên mới là điều tốt nhất: “Tiểu Tô, suy nghĩ này của cháu tốt lắm, công xã Bắc Hà chúng ta chắc chắn sẽ ủng hộ công việc của cháu.”
Chuyện này còn phải đợi Tô Mạn đi vào huyện mới có thể làm. Nhưng có được lời khẳng định của bí thư Trình, khi Tô Mạn ở bên này bàn giao công việc, có thể đặt nền móng ở phía bên chủ nhiệm Lưu từ trước, sau này hình thức quản lý ở xưởng gia dụng phải tiến hành sửa đổi.
….
Tô Mạn ở bên này bàn giao công việc ở xưởng gia dụng, cũng chuẩn bị bắt đầu dần dần bàn giao công việc ở xưởng nung gạch. Nhưng Thôi Hướng Bắc cũng đột nhiên trở nên bận rộn hẳn lên.
Bởi vì chuyện gạch mới, anh còn phải cùng bí thư Lâm đi tới bên địa khu một chuyến, cho nên anh không chỉ cần chuẩn bị tài liệu chi tiết hơn, mà còn phải tốn thời gian nâng cao chất lượng gạch, tranh thủ nung ra loại gạch càng tốt hơn.
Khi Tô Mạn tới tìm anh mấy lần, anh không phải đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ, thì chính là chui vào trong lò gạch. Khi chui ra ngoài, cũng là trên mặt đầy bụi bặm, nói chuyện cũng không có cách nào nói nhiều được với Tô Mạn.
Cô dứt khoát hẹn anh thời gian: “Hay là đợi anh làm xong việc, khoảng cuối tháng lại bàn giao với anh sau nhé.”
Thôi Hướng Bắc lau bụi trên mặt, mất tự nhiên gật đầu, lại hỏi: “Cô… gần đây công việc thế nào, vào huyện có thấy hồi hộp không?”
“Cái đó có gì mà hồi hộp chứ, nơi nào cũng là công việc, đều phải làm việc cho tốt.” Tô Mạn đáp mà không hề để tâm.
Bây giờ cô coi Thôi Hướng Bắc như một đồng nghiệp rất có tiềm lực, nói chuyện với anh ngược lại cũng không chú trọng nhiều như vậy nữa: “Ngược lại chủ nhiệm Thôi, bây giờ anh nỗ lực nhiều như vậy, hơn nữa còn xuất thân là người làm kỹ thuật, thì đây lại là chuyện khác hẳn. Sau này nói không chừng còn vào huyện hoặc là địa khu.”
Cô cũng chỉ nói thật, ở thời đại này, lại càng chú trọng vào nhân tài kỹ thuật hơn.