Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366 - Dò Hỏi

Chương 366 - Dò hỏi
Chương 366 - Dò hỏi

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là Tô Mạn của ban tổ chức, cảm ơn các vị lãnh đạo đã tin tưởng tôi, tôi xin hứa sẽ không phụ sự sắp xếp tổ chức, sẽ làm xưởng gia dụng vừa tốt vừa to để làm giàu cho huyện Nam Bình chúng ta.”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn cô. Có người nhịn không được mà nói: “Bí thư Lâm... Có phải hơi nhỏ tuổi không?”

Bí thư Lâm nghiêm nghị nói: “Tuổi tác không phải là vấn đề, có những người 50, 60 tuổi cũng đâu có tài cán gì. Tôi chỉ xem khả năng, mọi người cứ tỉ mỉ quan sát việc này đi, nếu đồng chí Tô Mạn làm không tốt, chúng ta sẽ đổi người. Huyện trưởng Cao, ông nói có đúng không?”

Huyện trưởng Cao mới tới, vẫn chưa hiểu về công xã Bắc Hà, thấy bí thư Lâm chỉ định cô gái trẻ như vậy làm xưởng trưởng của xưởng mới, ông ta cho rằng bí thư Lâm hồ đồ, nhưng như vậy vừa hay đúng ý ông ta. “Bí thư Lâm thấy hợp lý thì tôi cũng không có ý kiến gì, tôi cũng vừa mới tới, không rõ tình hình của huyện cho lắm.” Vậy nên sau này có chuyện thì cũng không liên quan gì đến ông ta.

Không có ai phản đối, việc Tô Mạn đảm nhiệm chức xưởng trưởng cứ thế được quyết định. Nhưng mọi người thầm nghĩ cái được gọi là xưởng gia dụng sẽ không có quy mô to và có lẽ cũng không tồn tại được lâu nên mọi người không có ý kiến gì với chuyện một người còn trẻ như Tô Mạn trở thành xưởng trưởng.

Sau khi chuyện này được quyết định, huyện trưởng Cao tiếp tục trình bày kế hoạch của mình. Chuyện này đã được bàn với bí thư Lâm, cả hai đều nhượng bộ. Khi nãy ông ta đã ủng hộ bí thư Lâm, bây giờ bí thư Lâm cũng phải ủng hộ nhiệt tình công việc của ông ta. Xưởng trưởng xưởng vải bông và vải lanh sắp nghỉ hưu rồi, huyện trưởng Cao muốn cất nhắc Trần Quốc Đống, một trong ba xưởng phó, lên làm xưởng trưởng của xưởng vải bông và vải lanh.

“Đồng chí Trần Quốc Đống là một người rất có năng lực và làm việc nghiêm túc, tầm nhìn xa. Tôi tin dưới sự lãnh đạo của anh ấy, xưởng vải bông và vải lanh nhất định sẽ đạt một tầm cao mới.”

Bí thư Lâm nghĩ đến Trần Quốc Đống, không có ấn tượng lắm. Đối với ông ta, người không có ấn tượng lắm có khả năng nhất định là vì năng lực không ra làm sao. Nếu xưởng vải bông và vải lanh đạt thành tích nào đó, ông ta chắc chắn sẽ chú ý. Nhưng huyện trưởng Cao hiếm khi yêu cầu nên ông ta cũng không thể không cho cơ hội được, cũng không thể phủ nhận Trần Quốc Đống có lẽ là một nhân tài, chỉ là bị mình vùi dập mà thôi.

“Thế này đi, đồng chí Trần Quốc giống với Tiểu Tô, trước tiên chúng ta cứ xem biểu hiện của họ đã, tạm thời gọi là quyền xưởng trưởng. Đợi sau quá trình quan sát, chúng ta sẽ quyết định họ có được làm chính thức hay không. Nghiêm túc mà nói, Tiểu Tô đi từ số 0 lên còn có nhiều khó khăn hơn.”

“Được, tôi đồng ý với quyết định này.” Huyện trưởng Cao vẫn khá tự tin.

Xưởng vải bông và vải lanh là một xưởng có quy tắc chuẩn mực, ai làm xưởng trưởng cũng sẽ không có vấn đề gì. Bản thân Trần Quốc Đống làm việc cũng không tệ. Ông ta ủng hộ Trần Quốc Đống là vì Trần Quốc Đống có một người họ hàng ở địa khu.

Huyện trưởng Cao cảm thấy vì lí do địa lý mà huyện Nam Bình không được cấp trên để ý, nên mới không có chính sách ưu ái và cũng không có chính sách hỗ trợ nào. Để được cấp trên chú ý đến huyện Nam Bình hơn, giúp huyện Nam Bình được phát triển, ông ta cho rằng mình có thể sắp xếp được một cái chức xưởng trưởng của xưởng vải bông và vải lanh. Tất cả cũng đều vì sự phát triển.

Huyện trưởng Cao rất không đồng ý với tác phong của bí thư Lâm, quá cứng nhắc. Không tạo dựng mối quan hệ tốt với người ta khiến cấp trên không thích, huyện Nam Bình làm sao có thể phát triển được? Vì vậy, ông ta cảm thấy mình đầy trách nhiệm. Vì sự phát triển của huyện Nam Bình mà gánh trọng trách lớn lao.

Với sự ủng hộ lẫn nhau của hai vị cộng sự, quyết định của hai bên đều đạt được một kết quả hoàn hảo.

Tô Mạn về đến văn phòng của ban tổ chức, trưởng phòng Nghiêm dặn dò cô làm việc cho tốt, những chuyện khác không cần bận tâm, chỉ cần làm tốt công việc do bí thư Lâm giao phó là được, rồi ông ấy mới về phòng làm việc của mình.

Phó phòng Chu nhìn Tô Mạn rồi đi đến phòng làm việc nhỏ của trưởng phòng Nghiêm. Các đồng chí khác của ban tổ chức đều tò mò nhìn Tô Mạn, Hứa Thanh hỏi: “Đồng chí Tô Mạn, nội dung cuộc họp hôm nay là gì? Trưởng phòng Nghiêm bảo cô đi làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment