Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô nghĩ đến việc vào ngày hàng mẫu được đưa đến, cô phải gặp mặt nhân viên bán hàng, dạy họ phải bán hàng như thế nào. Chỉ cần bán chạy, sẽ được chia hoa hồng.
Sau khi hoàn thành công việc, Tô Mạn xuống tầng một tìm Tô Thu Nguyệt.
Tô Thu Nguyệt đang đọc sách trong cửa hàng, đầu cô ta đổ đầy mồ hôi. Nhìn những quyển sách, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương, phân vân không biết nên mua quyển này hay quyển kia.
Nhìn thấy Tô Mạn đi tới, cô ta nghiêng người hỏi Tô Mạn: “Chị thấy tất cả đều hay, em gái, em nói xem chị nên mua quyển nào thì thích hợp.”
Tô Mạn: “... Chị có mắc chứng khó lựa chọn không? Mua hết không phải là được rồi sao?”
Nói xong bèn mang sách đến quầy thoải mái thanh toán.
Tô Thu Nguyệt đi theo, hai mắt mở to: “Em gái, đừng mua nhiều như vậy.”
“Không sao, không ai chê có quá nhiều sách, về sau chị trả lại tiền cho em là được. Đừng có tiếc.”
Tô Thu Nguyệt: “...” Không phải là tiếc, mà là cô ta không đọc được nhiều như vậy.
Vì lo lắng chuyện trong xưởng nên Tô Mạn không ở lại đây lâu, sau khi ở tỉnh một đêm với Tô Thu Nguyệt, sáng hôm sau đã trở về huyện.
Tô Thu Nguyệt cũng không định ở lại chỗ Tô Mạn nữa, cô ta thu dọn đồ đạc rồi vội vàng về nhà, ăn uống bên ngoài vừa tốn tiền vừa tốn phiếu, cô ta thật sự rất tiếc. Cô ta chuẩn bị học tập chăm chỉ, cố gắng sau này đến cửa hàng bách hóa làm kế toán.
Tô Mạn đến xưởng nói với mọi người về việc bày hàng bán trong cửa hàng bách hóa của tỉnh.
Nghe thấy tin Tô Mạn mang về, trên mặt tất cả công nhân đều lộ rõ vẻ phấn khích.
“Xưởng trưởng Tô, có phải sau này đồ gia dụng của chúng ta sẽ được bán ở tỉnh không? Sau này mọi người trong tỉnh sẽ dùng đồ gia dụng của chúng ta sao?”
Tô Mẫn cười gật đầu: “Đúng vậy, đã xác nhận rồi, mọi người gấp rút chuẩn bị một đợt hàng mẫu, chúng ta sẽ chính thức gửi tới bách hóa, phải làm cho tốt, tôi đã thổi phồng biết bao nhiêu với bên ngoài về xưởng của chúng ta rồi đấy.”
Các bác thợ xoa tay phấn khích: “Đó là điều chắc chắn, những thứ chúng tôi làm ra nhất định phải tốt.”
Tô Mạn nhân cơ hội đề cập đến vị trí của Trần Minh Hoa: “Các mẫu đồ gia dụng lần này do thợ cả Trần Minh Hoa thiết kế và làm ra. Việc này có thể thành công cũng chứng tỏ khả năng của thợ cả Trần. Tôi kiến nghị đề bạt thợ cả Trần tạm thời giữ chức chủ nhiệm sản xuất của xưởng chúng ta, chịu trách nhiệm chính về công tác sản xuất hàng hóa phân phối đi các tỉnh thành. Chờ xem doanh số của lô đồ gia dụng này rồi lại quyết định có chuyển chính thức hay không.”
Trần Minh Hoa đỏ mặt phấn khích khi nghe những lời này, vẻ mặt có chút ngại ngùng. Ông ta đã nghe Tô Mạn đề cập đến, nhưng không ngờ rằng Tô Mạn sẽ thực sự làm.
Ông ta vừa mới đến không lâu.
Những người khác đều rất ngưỡng mộ Trần Minh Hoa.
Sớm biết vậy, họ cũng đã vắt hết trí óc cùng bàn tay mình để làm ra những món đồ gia dụng tốt.
Tô Mạn nói: “Tiếp theo, trong xưởng sẽ có thêm một số tổ trưởng. Tôi sẽ đề bạt dựa vào thành tích của mọi người. Tất cả các đồng chí ở đây đều là các nguyên lão của xưởng chúng ta. Vì vậy, những người lãnh đạo tương lai của xưởng chúng ta sẽ chọn từ các bạn. Tôi hy vọng mọi người sẽ cùng nhau nỗ lực để cùng nhau thúc đẩy nhà xưởng phát triển.”
Những lời này chắc chắn đã mang đến cho mọi người một nguồn động lực to lớn.
Có tấm gương của Trần Minh Hoa ở phía trước, họ hoàn toàn không lo lắng đến những lời nói của Tô Mạn có giá trị hay không. Họ đã đi sau Trần Minh Hoa một bước, nhưng họ sẽ không chậm hơn những người khác một bước.
Đợi đến sau khi Tô Mạn để mọi người tiếp tục làm việc, tất cả đều dốc sức cố gắng.
Ngay cả những người học việc cũng rất tích cực hỗ trợ cho các thợ cả của mình, hy vọng rằng thầy mình có thể làm lãnh đạo. Bản thân cũng có thể đi theo hưởng chút rượu thịt.
….
Mặc dù việc phân phối hàng hóa trong tỉnh đã xong, nhưng Tô Mạn không định vội vã tuyển thêm người, mà giao một phần đơn hàng của huyện cho công xã Bắc Hà làm, coi như đền bù cho đơn hàng mà trước đó họ đã nhường. Mà mười thợ cả chính thức của xưởng đồ gia dụng trong huyện dẫn theo học trò của mình đi làm đồ gia dụng bán trong cửa hàng bách hóa trong tỉnh.
Cô cũng đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt về việc này: “Đơn hàng của huyện chỉ là để duy trì ngân sách hàng tháng của chúng ta, nhưng mục đích chính của chúng ta là làm cho xưởng sản xuất đồ gia dụng có tên tuổi giống như xưởng đồ gia dụng của tỉnh. Vì vậy chúng ta phải theo đuổi việc làm đồ nội thất theo hướng tốt hơn. Chúng ta không biết được doanh thu bán đồ gia dụng như thế nào nên cũng không thể mở rộng tuyển dụng. Những đơn hàng không cần thiết này nên giao cho các xưởng nhỏ khác làm. Mọi người nắm chắc thời gian hoàn thành các đơn hàng bên tỉnh là được.”