Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385 - Hướng Dẫn

Chương 385 - Hướng dẫn
Chương 385 - Hướng dẫn

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Đây là Tiểu Mạnh, Mạnh Hiểu Xuân. Đã tốt nghiệp cấp ba, vừa mới tốt nghiệp năm nay. Cha mẹ từng là nhân viên kinh doanh và có kinh nghiệm. Tiểu Mạnh, đây là xưởng trưởng Tô. Từ nay về sau cô sẽ chịu trách nhiệm việc bán đồ gia dụng xưởng của họ.”

Nghe xong lời này, Mạnh Hiểu Xuân cười lịch sự với Tô Mạn: “Xin chào xưởng trưởng Tô.”

Tô Mạn bắt tay với cô ta: “Xin chào đồng chí Hiểu Xuân. Tôi vừa nhìn cô đã thấy thân quen, sau này sản phẩm của chúng tôi giao cho cô thì tôi yên tâm rồi.”

Mạnh Hiểu Xuân ngượng ngùng cười.

Tô Mạn nói với chủ nhiệm Trần: “Chủ nhiệm Trần, gặp được người thì tôi yên tâm rồi. Xưởng chúng tôi rất coi trọng đồng chí nhân viên bán hàng, vì vậy xưởng chúng tôi hy vọng có thể thưởng thêm cho đồng chí Hiểu Xuân, không biết có được không?”

Mạnh Hiểu Xuân nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tô Mạn.

Cô ta mới vào làm không lâu, không biết rằng xưởng sẽ còn thưởng.

Chủ nhiệm Trần hỏi: “Thưởng gì?”

“Sau này đối với mỗi sản phẩm mà đồng chí Hiểu Xuân bán được, chúng tôi sẽ thưởng cho đồng chí Hiểu Xuân một phần trăm giá của sản phẩm.”

Chủ nhiệm Trần và Mạnh Hiểu Xuân đều vô cùng kinh ngạc.

Một phần trăm không hề ít. Ví dụ, đợt này tủ quần áo đắt nhất có giá sáu mươi tệ. Nếu Hiểu Xuân bán được một chiếc, cô ấy có thể nhận được sáu xu.

Nếu mỗi ngày bán được một chiếc, chẳng phải sẽ được hơn mười tệ một tháng sao? Mười tệ, tương đương với nửa tháng lương. Hơn nữa, theo dòng người trong cửa hàng bách hóa, chắc chắn mấy ngày gần đây sẽ bán được nhiều hơn thế này.

Loại chuyện này về sau là chuyện thường tình, nhưng ở thời đại này vẫn chưa từng thấy qua.

Bán được hàng là việc mà một nhân viên bán hàng phải làm.

Chủ nhiệm Trần đẩy kính: “Phần thưởng này...”

Tô Mạn cười nói: “Xưởng của chúng tôi rất thành tâm thành ý. Dù sao thì xưởng chúng tôi cũng không có tiếng tăm gì. Đồng chí Hiểu Xuân nhất định sẽ gặp một số khó khăn trong công việc sẽ không nhẹ nhàng như những nhân viên bán hàng khác. Vì vậy, xưởng chúng tôi đã họp để thảo luận. Quyết định này sẽ được thực hiện. Tiền đến từ ngân sách của chúng tôi.”

Người ta tự rút tiền mình để thưởng, bà ấy sao có thể ngăn cản được?

Chủ nhiệm Trần cảm thấy nếu bà ấy từ chối, Mạnh Hiểu Xuân sẽ hận chết bà ấy. Dù sao cũng không cần đơn vị đưa tiền, xưởng sản xuất đồ gia dụng này mới mở, cũng không biết có thể bán được gì. Còn chưa biết có nhận được phần thưởng hay không. Vì vậy, bản thân không cần phải làm kẻ xấu làm gì: “Vậy được, chúng tôi không có ý kiến gì về vấn đề này.”

Tô Mạn vui vẻ bắt tay chủ nhiệm Trần: “Hôm nay là một ngày tốt, đơn vị chúng tôi muốn mời chủ nhiệm, chủ nhiệm Trần và đồng chí Hiểu Xuân cùng nhau dùng bữa. Đúng lúc bàn chuyện công việc.”

Việc mời đi ăn cũng không có gì lạ, là chủ nhiệm của cửa hàng bách hóa, họ thường được mời dùng bữa. Nhưng Mạnh Hiểu Xuân lại rất vui, không ngờ mình đến cửa hàng bách hóa làm việc lại có nhiều chỗ tốt như vậy.

Đến trưa, Tô Mạn chi tiền, để năm công nhân tự tìm nhà hàng ăn cơm, dù sao cũng là người trẻ tuổi, cô lo họ ăn cùng lãnh đạo cửa hàng bách hóa sẽ không thoải mái. Tô Mạn tự mình dẫn đám người chủ nhiệm Trần đến cửa hàng quốc doanh ăn tối.

Vẫn là đến tiệm cơm quốc doanh Đông Phương Hồng.

Khi người phục vụ nhìn thấy Tô Mạn đến đã ngay lập tức nhận ra. Định đi đến chào hỏi mấy câu lại nhận ra mấy vị lãnh đạo của cửa hàng bách hóa nên không đi qua nữa.

Tô Mạn gọi đồ ăn, người phục vụ mới đi đến lặng lẽ hỏi hôm nay cô muốn ăn gì.

Tô Mạn cười nói: “Thịt cá đều mang hết lên, thêm mấy món rau trộn nữa.”

Người phục vụ vào trong bếp báo món ăn, rồi nói nhỏ với Tô Mạn hỏi cô sao lại đi với lãnh đạo của cửa hàng bách hóa.

Tô Mạn nói: “Đồ gia dụng của chúng tôi hôm nay nhập vào cửa hàng bách hóa, nên đi ra ngoài ăn mừng một chút.”

Nghe vậy, người phục vụ đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Tô Mạn ngưỡng mộ nói: “Mỗi lần gặp mặt, xưởng của cô làm ăn càng khấm khá hơn.”

Tô Mẫn nở nụ cười: “Nếu sau này nhà cô có nhu cầu muốn mua đồ gia dụng đến cửa hàng bách hóa rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho cô giá xuất xưởng, những đồng chí khác trong tiệm cơm cũng như vậy.” Giá xuất xưởng là bao nhiêu? Không phải do họ tự nói ra sao?

“Vậy thì thật là tốt.” Người phục vụ cười híp mắt. Dù không cần dùng đến cũng có thể mua cho gia đình mình. Như vậy sẽ có thể diện biết bao.

Bình Luận (0)
Comment