Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên cân nhắc những chuyện này, anh đã chú ý đến đường thủy là vì khi mới đầu học nuôi lợn ở tỉnh, anh đã nhìn thấy các trang trại nuôi lợn sử dụng đường thủy để vận chuyển.
Anh cảm thấy, muốn phát triển Nam Bình, thì đầu tiên phải vượt ra khỏi Nam Bình.
“Bí thư Lâm, một khi bắt đầu tu sửa cầu tàu thì con đường này sẽ được đưa vào sử dụng, rất có lợi cho mọi công xưởng ở huyện thành của chúng ta, sau đó huyện Nam Bình sẽ hồi sinh trở lại.”
Bí thư Lâm có chút động lòng. Ông ấy cũng muốn tu sửa đường, nhưng quan trọng là tiền. Huyện này nghèo như thế mà.
Ông ấy rút ra một điếu thuốc hút một hơi.
Rồi mời xưởng trưởng và Thôi Hướng Bắc. Thôi Hướng Bắc xua tay từ chối.
Phòng làm việc đang chìm trong yên lặng, thư ký Lý đi vào rót trà cho bọn họ, sẵn tiện nói: “Bí thư Lâm, xưởng trưởng Tô cũng đến báo cáo công việc.”
Anh ta lo Tô Mạn sẽ đợi lâu ở bên ngoài.
Bí thư Lâm nghe Tô Mạn đến, lập tức mỉm cười nói: “Đúng lúc lắm, chuyện này cũng có chút liên quan đến Tiểu Tô, cho cô ấy vào đây cùng nhau thảo luận đi.”
Thôi Hướng Bắc lập tức ngồi thẳng dậy.
Tô Mạn vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá, trộm nghĩ mấy đồng chí nam này hễ cùng nhau bàn chuyện làm ăn là lại thích thuốc lá rượu bia, dường như không có hai thứ này là không bàn được việc.
Cũng không biết mấy cái thói quen này có từ khi nào nữa.
Tuy trong lòng nghĩ xấu như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn mỉm cười chào hỏi mấy đồng chí đó: “Chào bí thư Lâm, xưởng trưởng Cao, sếp Thôi.”
Nghe Tô Mạn gọi là sếp Thôi, khóe miệng Thôi Hướng Bắc giật lên một cái.
Bí thư Lâm nói: “Tiểu Tô, ngồi đi. Bọn chú đang bàn công chuyện, cháu cũng qua đây cùng bàn đi.”
Tô Mạn cười nói: “Xưởng trưởng Cao và sếp Thôi là người hiểu rõ chuyện ở xưởng gạch nhất, cháu không tiện phát biểu ý kiến trước mặt bọn họ.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Không chỉ là việc ở xưởng gạch, chuyện này cũng có chút liên quan đến xưởng gia dụng. Chú nghe nói ở tỉnh thành, xưởng các cháu buôn bán được lắm, bây giờ còn mở rộng tuyển dụng, một lần tuyển phải mấy chục người.”
Tô Mạn vui mừng ra mặt: “Quả thật không tệ, hôm nay chẳng phải cháu qua đây báo cáo tin vui sao.”
Bí thư Lâm cũng mỉm cười: “Làm rất tốt, tốt hơn những gì chú nghĩ. Chú thấy cũng không bao lâu nữa thì có thể trở thành công xưởng quy mô trăm người rồi, đến lúc đó chú sẽ bảo chính quyền huyện ủy đến chung vui.”
Xưởng trưởng Cao cũng khen ngợi: “Xưởng trưởng Tô đúng là quá giỏi. Trước đây làm việc ở xưởng gạch đã giúp xưởng gạch phát triển thịnh vượng, bây giờ lại giúp xưởng gia dụng phất lên.” Ông ấy cũng không quên được chuyện lúc đầu bị mắc mưu Tô Mạn, bây giờ lại có thêm đứa con ghẻ công xưởng thứ hai này.
Tô Mạn giả vờ như không nghe thấy, khiêm tốn nói: “Tất cả là nhờ mọi người giúp đỡ, không phải công lao của một mình cháu.”
Bí thư Lâm hòa giải nói: “Được rồi, bàn chuyện chính thôi. Tiểu Tô à, hôm nay hai đồng chí bên phía xưởng gạch đến đây là muốn bàn vấn đề đường thủy ở huyện Nam Bình chúng ta.”
“Huyện Nam Bình chúng ta còn có đường thủy sao?”
Lúc trước cô vẫn chưa nghĩ đến vụ đường thủy. Cô biết tỉnh Hồ Giang nằm ven sông, nhưng huyện Nam Bình lại không nhìn thấy sông.
“Không có đường thủy, nhưng chúng ta ở ven sông.” Bí thư Lâm chỉ vào bản đồ. Tô Mạn thích thú chồm người tới xem.
Nhìn theo ngón tay bí thư Lâm chỉ, cô nhìn thấy con sông đó của huyện Nam Bình. Nhưng không ở trong huyện Nam Bình. Tô Mạn cảm thấy tiếc nuối. Nếu dịch đi một chút thì tốt biết mấy.
Nhưng sau khi xem xét kỹ lại, cô phát hiện hình như cũng không xa lắm. Hoàn toàn có thể tu sửa. Chỉ cần tu sửa đường lái xe đến bến sông, rồi vận chuyển theo đường thủy.
“Bí thư Lâm, chúng ta có thể sửa đường, đả thông con đường này.” Tô Mạn hào hứng nói.
Thôi Hướng Bắc nghe vậy thì nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười. Tim đập thình thịch, anh và xưởng trưởng Tiểu Tô có cùng suy nghĩ. Đây là ý gì?
Bí thư Lâm nói: “Tiểu Thôi cũng có đề nghị này. Bảo chúng ta sửa đường sửa cầu tàu. Cậu ấy còn lập một bảng dự toán và lợi ích nhận được.”
Ông ấy nói rồi đưa tư liệu cho Tô Mạn xem.
Tô Mạn xem qua, Thôi Hướng Bắc phân tích khá nhiều, không biết anh đã tốn bao nhiêu công sức.
Cô nhìn Thôi Hướng Bắc: “Sếp Thôi đề xuất rất hay. Nếu con đường này được khai thông, sau này huyện Nam Bình chúng ta có thể phát triển thuận lợi rồi.”
Thôi Hướng Bắc ho nhẹ một tiếng: “Đều là vì phục vụ cho nhân dân thôi.”
Tô Mạn: “...”