Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa tiền kiếm được của cầu tàu sau này cũng có thể lần lượt trả lại cho những đơn vị đó. Tuy thời gian trả tiền có hơi chậm, nhưng chung quy vẫn sẽ trả cho bọn họ.
Nếu làm theo điều kiện này, các đơn vị vẫn sẽ được lời.
Và bên phía huyện ủy cũng không cần bỏ ra một xu nào, cầu tàu tu sửa xong rồi, đường xá cũng sửa xong rồi. Trong huyện cũng có thể bắt đầu phát triển.
Sau khi thông suốt mấy điểm mấu chốt của chuyện này, bí thư Lâm cuối cùng cũng thở phào một hơi, gương mặt mỉm cười.
“Người ta nói tuổi trẻ là lực lượng trung kiên xây dựng tổ quốc, lời này quả thật không sai. Vì xây dựng huyện Nam Bình chúng ta mà Tiểu Tô và Tiểu Thôi đã bỏ nhiều công sức. Tiểu Thôi đã tìm được tuyến đường vận chuyển, còn Tiểu Tô thì giải quyết vấn đề đầu tư. Các cháu đều là những thanh niên ưu tú, đồng chí tài năng của huyện Nam Bình chúng ta.”
Tô Mạn mặt dày nói: “Bí thư Lâm, khi nào chú phát bằng khen cho cháu thế, để cháu lấy ra khoe cho mọi người xem thử.”
Bí thư Lâm bật cười: “Được, đợi chuyện này chắc chắn rồi, chú sẽ phát bằng khen cho mấy cháu.”
Phương án xây dựng đường và cầu tàu tạm thời đã được quyết định, việc thực thi cụ thể thế nào, bí thư Lâm còn phải thương lượng lại với huyện trưởng Cao, mở đại hội huyện ủy. Đây đều làm những chuyện phải bận rộn sau này.
Xưởng trưởng Cao và Thôi Hướng Bắc cũng không cản trở công việc báo cáo của Tô Mạn nữa, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Thôi Hướng Bắc quay đầu lại nhìn Tô Mạn, thấy Tô Mạn cũng đưa mắt tiễn họ ra ngoài. Cặp mắt trong veo của hai người nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc. Tô Mạn còn mỉm cười với anh, giơ ngón tay cái lên.
Mặt Thôi Hướng Bắc nóng bừng, trong lòng lại không tự chủ được muốn bật cười.
Xưởng trưởng Tiểu Tô trước giờ vẫn luôn tích cực phấn đấu như vậy. Bản thân anh cần phải nỗ lực thêm nhiều hơn.
Đợi bọn họ rời đi, Tô Mạn báo cáo tình hình cụ thể trong xưởng cho bí thư Lâm.
Bí thư Lâm cũng nghe nói đến những chuyện này, nhưng vẫn chưa rõ trong xưởng rốt cuộc đã phát triển đến trình độ nào rồi.
Nghe Tô Mạn nói về tình hình doanh thu đồ gia dụng của xưởng trong tỉnh, Tô Mạn còn đặt kho hàng ở tỉnh thành để đảm bảo cung ứng hàng hóa kịp thời. Nhưng lượng sản xuất vẫn không đáp ứng được nhu cầu, nên trong lòng vừa sợ vừa vui.
Chuyện này còn tốt hơn những gì mà ông ấy dự đoán trước đây.
Theo như Tô Mạn nói, sản lượng tiêu thụ tại xưởng của họ gần như bắt kịp với sản lượng tiêu thụ của xưởng ở trên tỉnh. Hơn nữa, bọn họ còn có ưu thế, gia dụng ở tỉnh thành chủ yếu là cung ứng cho các nơi trên toàn quốc, còn gia dụng của bọn họ thì chủ yếu cung cấp trong tỉnh. Điều này cho phép số lượng trong tỉnh của bọn họ vượt quá xưởng gia dụng ở tỉnh.
Tô Mạn lại nói với bí thư Lâm về những suy nghĩ xa hơn của mình: “Đồ gia dụng của chúng ta hiện giờ đã dần dần có được danh tiếng ở tỉnh thành. Cháu định đợi tuyển đủ công nhân rồi, sau khi bên phía tỉnh thành cung ứng đủ, mới phân phối hàng hóa sang các huyện thành gần chúng ta. Có được tiếng tăm ở tỉnh, đồ gia dụng chúng ta sẽ không lo không bán được ở huyện.”
Bí thư Lâm hài lòng nói: “Cháu cũng đã nghĩ xong bước phát triển tiếp theo rồi. Thế chú cũng không có ý kiến gì. Cháu cứ yên tâm mà đi làm, có được thành tích thì càng tốt.”
Tô Mạn vui vẻ nói: “Cháu dám liều mình như vậy là do có sự tín nhiệm của bí thư Lâm dành cho cháu. Cháu không thể phụ lòng kỳ vọng của chú.”
Bàn xong chuyện ở xưởng, lúc Tô Mạn rời khỏi, vẫn còn quan tâm đến chuyện tu sửa đường, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn.
Bí thư Lâm nói: “Còn phải xem tình hình thế nào đã. Cháu cũng đừng lo lắng. Doanh số trong tỉnh ở xưởng các cháu cũng đủ rồi. Mở rộng quy mô trăm người là đủ khả năng.”
Tô Mạn gật đầu, trong lòng trộm nghĩ có chỗ nào là đủ chứ. Hiện giờ cô vẫn còn xem thường cái xưởng có quy mô trăm người này lắm. Nếu phải kìm nén trước khi xây dựng cầu tàu thì cô cũng phải kìm nén.
Nhưng bây giờ có việc xây dựng cầu tàu rồi, trong đầu cô lập tức nghĩ ra rất nhiều phương án tăng doanh số.
Chẳng hạn: bán hàng theo gói. Hôm nay nhìn thấy người của xưởng gạch, rồi xảy ra chuyện cầu tàu, cô đã nhanh chóng nghĩ đến kế hoạch đó. Sau đó, gạch ở xưởng gạch được chuyển ra vùng ngoài bán, chắc chắn là dùng để thi công phòng ốc cho một số đơn vị. Mặc kệ là phòng làm việc hay là ký túc xá, đều không thể thiếu đồ gia dụng được.