Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 399 - Chương 399 - Đây Là Câu Trả Lời Của Tôi

Chương 399 - Đây là câu trả lời của tôi
Chương 399 - Đây là câu trả lời của tôi

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Sau khi sắp xếp xong tình hình tiêu thụ, Tô Mạn cảm thấy một tháng lấy ra hai ba nghìn cũng không thành vấn đề gì, hơn nữa sau này sẽ càng ngày càng nhiều.

Tô Mạn còn đặc biệt mở một cuộc họp lớn, treo bản đồ của tỉnh Hồ Giang lên phòng họp, đứng trước bản đồ nhiệt huyết dâng trào, lấy ra một cái gậy nhỏ chỉ từ huyện Nam Bình dọc về phía bờ sông: “Các đồng chí, tương lai của chúng ta rất rộng lớn, mọi người nhìn xem, đây được đánh dấu là nơi có cầu tàu, sau này chính là nơi xưởng gia dụng huyện Nam Bình chúng ta sẽ đến, cho nên nhất định phải tăng gia sản xuất, nâng cao sản lượng. Phấn đấu để xưởng gia dụng Nam Bình chúng ta trở thành xưởng lớn với quy mô hàng nghìn người!”

Những người bên dưới nhìn thấy cái bánh lớn mà Tô Mạn vẽ ra, ai nấy cũng đều kích động đỏ mặt, dường như thật sự nhìn thấy đồ gia dụng huyện Nam Bình đang lần lượt được chở đi hết chuyến này đến chuyến khác.

Tô Mạn nói: “Đây là con đường chúng ta đi trong tương lai. Hiện tại, chúng ta cần đến các huyện khác để phân phối hàng. Chủ nhiệm Trần, bộ phận sản xuất có thể theo kịp sản lượng không?”

Trần Minh Hoa không trả lời, mà nói với các công nhân của mình: “Các đồng chí, nói cho xưởng trưởng Tô của mọi người biết, có thể theo kịp không?”

“Có thể!” Các công nhân hô lên đầy phấn khích.

Trần Minh Hoa nói: “Xưởng trưởng Tô, đây là câu trả lời của tôi.”

Tô Mạn nhìn mọi người nói: “Ừm, có các người bảo đảm, thì tôi yên tâm rồi. Mọi người chính là hậu thuẫn của tôi, sau này xưởng gia dụng có thể đi được bao xa, thì phải xem mọi người nỗ lực như thế nào.”

Những lời này càng khiến các công nhân có thêm tính trách nhiệm.

….

Chuyện vận chuyển hàng hóa đến bán ở huyện thành khác, Tô Mạn cũng không chuyện bị tự đi. Cô chuẩn bị đào tạo nhân viên chuyên môn cho bộ phận bán hàng.

Mỗi xưởng đều có bộ phận bán hàng, vì xưởng đồ gia dụng bên này mới mở cửa nên chưa có nhân viên ở mảng này. Tô Mạn chuẩn bị chọn trong những người học nghề và nhân viên văn thư để bồi dưỡng người dẫn dắt, sau khi đào tạo xong thì cô không cần phải tự mình chạy qua chạy lại nữa.

Một xưởng mà chỉ dựa vào sức lực của một người thì không thể hình thành được, vẫn phải nhờ vào sự nỗ lực của tất cả mọi người.

Đợi khi hàng hóa được vận chuyển đến các huyện thành khác, xưởng lại có thể tuyển thêm nhiều người. Tới lúc đó cô lại nhận được thêm một đống điểm thánh mẫu.

Nói thật thì Tô Mạn cũng khá vui, mỗi lần cấp cho một người chức vị làm việc, cô có thể nhận được phần thưởng lên đến 200 điểm thánh mẫu.

Phải biết rằng, trước đó cô cứu mạng người cũng chỉ được 1000 điểm thánh mẫu thôi.

Buổi tối nằm trong phòng ký túc xá, cô lại mua một phần salad hoa quả ăn.

789 nói: “Ký chủ, cô có nhiều điểm thánh mẫu mà không mua sắm đồ gì sao?

Tô Mạn đáp: “Không cần, bây giờ tôi không lo ăn uống. Chẳng phải có thể nâng cấp sao, tôi muốn sau khi tăng cấp rồi tính tiếp.”

Bây giờ hệ thống thánh mẫu mới cấp 1, chỉ có thể đủ để mua sắm mấy đồ dùng thường ngày, cô cảm thấy chả có tác dụng gì. Một người cũng không ăn mặc nhiều như thế.

Hơn nữa bây giờ cô rất muốn hiểu rõ hệ thống này, muốn xem xem sau khi nó nâng cấp thì biến đổi thế nào.

Trên người mang theo một cái hệ thống ngoài hành tinh như thế này, cô cảm thấy có chút không yên tâm. Dẫu sao cô cũng bị hệ thống đưa tới niên đại này, sinh mệnh của bản thân có lẽ cũng nằm trong hệ thống này. Một ngày nào đó hệ thống đột ngột mất tích, có phải cô cũng chết theo không. Hoặc là một ngày nào đó bị bưng đến thế giới khác.

Đối với những thứ mà bản thân không hiểu, Tô Mạn không thể nào hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại. Là hệ thống cho cô cuộc đời mới, nhưng cô không muốn sinh mệnh của mình giao cho hệ thống nắm giữ.

789 nói: “Cô còn thiếu 15000 điểm thánh mẫu nữa là có thể thăng cấp. Ký chủ, cô có muốn làm chút việc thiện không. Như thế cô có thể nhanh chóng thăng cấp, sau khi thăng cấp, cô có thể mua sắm càng nhiều đồ hơn.”

Tô Mạn gật đầu: “Được, đợi khi nào đủ điểm nâng cấp thì nói với tôi. Đúng rồi, tháng sau tôi có tuyển mười mấy người, chắc hẳn cũng đủ dùng. Tuyển người là chuyện tốt mà. Giải quyết vấn đề ấm bụng cho biết bao gia đình. Đặc biệt là mấy gia đình khó khăn, một người tìm được việc nuôi dưỡng cả một nhà. Chẳng phải thế còn tốt hơn ra ngoài là việc tốt sao?”

Bình Luận (0)
Comment