Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn thấy bộ dáng bắt đầu có cảm giác yêu đương này của cô ta, Tô Mạn bảo: “Tìm ở trường học cũng chỉ có thể tìm một công nhân bình thường mà thôi. Nếu như đi tới đơn vị tìm, nói không chừng còn có thể tìm một lãnh đạo, lại còn có thể đi vào tỉnh nữa. Không phải chị con muốn vào tỉnh làm kế toán sao, nếu như tìm ở huyện vậy là hết cơ hội rồi.”
Tô Thu Nguyệt lập tức dập tắt một chút cảm giác nhỏ bị mẹ mình gợi lên trong đầu này, cần gì phải tìm đối tượng chứ, kết đối tượng sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của cô!
Đối tượng có tốt bằng vào tỉnh không? Đương nhiên không rồi! Chỉ có đi vào tỉnh, cô ta mới có thể ăn sung mặc sướng mà thôi.
Cô ta nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con chỉ muốn chăm chỉ học hành, làm một người hữu ích mà thôi.”
Lý Xuân Hoa: “…”
…
Lý Xuân Hoa không hiểu huyện thành có gì mà không tốt. Bà cảm thấy con gái có thể làm công nhân trên huyện thành, tìm một gia đình công nhân, đây là những ngày tháng mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Ngôi trường này có nhiều nam sinh tốt để lựa chọn đấy, giống như chọn gà con vậy, muốn tìm kiểu nào cũng có cả.
Nếu như mà để bà trẻ lại mấy chục tuổi, có lẽ sẽ không có việc gì của người đàn ông của bà.
Nghĩ lại cả đời này của mình, ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có, từ sớm đã định đoạt là gả cho người đàn ông của bà rồi. May mà bà có bản lĩnh quản đàn ông, nếu không thì những ngày tháng này không biết phải sống thế nào đấy.
Bây giờ các con gái có bản lĩnh cả rồi, bà như vậy không phải là vì để tâm sao, bảo họ có thể chọn thì mau chóng chọn, thế nào cũng có thể tìm được một người tốt. Kết quả là con gái còn không vui.
“Mẹ cũng không thúc giục các con, các con có biết không, từ khi hai chị em con có triển vọng, có nhiều chàng trai mặt dày cứ đến lảng vảng trước nhà chúng ta, lén lút nghe ngóng xem thử hai con muốn tìm kiểu đàn ông như thế nào đấy. Cái này là nhắm được rồi, muốn làm mai đấy, cũng không xem thử nhà mình như thế nào, còn muốn tìm con gái của mẹ, bao nhiêu sính lễ chúng ta cũng không đồng ý.”
Mặc dù bây giờ hội liên hiệp phụ nữ rầm rộ tuyên truyền nam nữ bình đẳng, nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy phụ nữ có mạnh hơn nữa, thì đó cũng là phụ nữ, cũng phải gả cho người ta. Gả cho người ta rồi thì là con dâu nhà người ta. Chọn con dâu đương nhiên phải chọn con dâu có thể làm việc. Cho dù Tô Mạn với Tô Thu Nguyệt biểu hiện có xuất sắc hơn nữa, thì sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta. Mặt dày đến thử, không chừng thành công đấy. Có rất nhiều người đều ôm cái tâm tư này, nếu không phải bình thường Lý Xuân Hoa biểu hiện khá kiêu ngạo, thì thật sự sẽ có người đến nhà nói một cách quang minh chính đại đấy.
Tô Thu Nguyệt vội vàng ôm mẹ mình: “Mẹ, có kiểu như thế thì trực tiếp đuổi ra ngoài, nói cho họ biết hôn nhân là tự do. Họ không thể làm những cuộc hôn nhân sắp đặt. Em gái con là xưởng trưởng đấy, sau này phải tìm một người có bản lĩnh lớn.”
Cô ta sợ em gái nhà mình còn nhỏ, bị người khác lừa. Đừng thấy cô em gái này của cô ta làm việc rất minh mẫn, nhưng ai biết được khi gặp đàn ông thì có choáng váng không chứ.
“Em gái, em tuyệt đối đừng bị những tên nam sinh kia lừa. Cho dù họ nói ngon ngọt cỡ nào, thì đó đều là giả dối cả.”
Tô Mạn: “… Em còn lo cho chị đấy. Xem ánh mắt vừa nãy của chị kìa.”
“…”
Sau khi làm thủ tục nhập học cho Tô Thu Nguyệt xong, Lý Xuân Hoa còn muốn đến ký túc xá bên kia xem thử con gái mình ở như thế nào. Lo cô ta từ nông thôn đến, bị những người trên huyện thành ức hiếp.
Tô Mạn nói thầm trong lòng rằng chị cô bị người ta ức hiếp mới là chuyện lạ. Người ta tinh khôn lắm đấy.
Vẫn chưa thấy ai trong ký túc xá, bởi vì Tô Thu Nguyệt đến từ nông thôn, nên báo danh trước, những người khác trong huyện thì không cần đến sớm như vậy.
Lý Xuân Hoa còn chuẩn bị dọn dẹp ký túc xá giúp con gái mình, nhưng Tô Thu Nguyệt không đồng ý: “Dọn dẹp gì chứ, đợi người đến đủ rồi cùng nhau dọn dẹp, chúng ta không thể chiều họ được, lần sau mà quen rồi thì sẽ xem con là người ở mất. Cũng đâu phải một mình con ở, dựa vào đâu chứ, có việc gì thì mọi người cùng làm.”
Tô Thu Nguyệt cô ta không phải là con người chịu thiệt đâu, cả đời này ngoài việc bị em gái ức hiếp ra thì những người khác đừng hòng muốn lợi dụng được cô ta. Cô ta không lợi dụng người khác đã là rất tốt rồi.