Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420 - Thở Dài

Chương 420 - Thở dài
Chương 420 - Thở dài

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Xưởng trưởng Chu lập tức nói: “Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Tô Mạn, đồng chí này cũng quá đáng quá rồi, ra ngoài còn không biết sẽ nói thế nào nữa.”

Những xưởng trưởng khác cũng nhao nhao phụ họa.

Sau này Tiết Ngọc Tình này ra ngoài, lỡ như còn buông một vài lời gièm pha về những người như bọn họ thì phải làm sao?

“Tô Mạn, cô…”

“Chặn miệng lại, cho đi tiến hành giáo dục tư tưởng. Loại đồng chí này quả đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!” Huyện trưởng Cao tức giận nói, thật mất mặt, quá mất mặt. Vào loại thời điểm này, không phải người thông minh đều nên nhận sai một cách chân thành, rồi rời đi với vẻ chán chường hay sao, mà cứ nhất định phải ầm ĩ đến khó coi như vậy. Huyện trưởng Cao cảm thấy mặt mũi của mình đều không biết để đâu.

Chưa đợi Tiết Ngọc Tình chửi bới, đồng chí của ban bảo vệ đã chặn miệng bà ta lại, sau đó mỗi người đứng một bên, mời người ra ngoài.

Trong phòng họp cuối cùng cũng yên tĩnh hẳn.

Huyện trưởng Cao cũng không có tâm trạng mở cuộc họp nữa, mà kêu bí thư Lâm chủ trì.

Bí thư Lâm cũng tuyên đọc một vài văn kiện tinh thần, tiến hành tổng kết nhằm vào chuyện lần này, đó chính là sau này không thể xuất hiện tiếp loại chuyện dựa vào quan hệ để vào xưởng nữa.

Đây chính là hành động gây hại to lớn đối với lao động và lợi ích của nhân dân. Phải ngăn chặn tận gốc loại hành vi này, sau này trong huyện sẽ trang bị thêm một hòm thư, tiếp nhận báo cáo của dân chúng giấu tên về loại hành vi này, chỉ cần điều tra ra được, sẽ giết một người răn một trăm.

“Các vị có mặt ở đây đều trở về giáo dục các cán bộ ở đơn vị của mình, có loại tư tưởng nhàn rỗi này, còn không bằng giáo dục đám trẻ ở nhà mình cho tốt. Lũ trẻ thành tài, tự nhiên sẽ được phân công cho công tác một cách quang minh chính đại. Điều kiện của mọi người đều tốt hơn dân chúng, lẽ nào còn giáo dục ra con cháu không xuất sắc được sao? Ăn cơm của dân chúng, đừng làm ra chuyện gây tổn hại đến lợi ích của nhân dân!”

Trong lời nói này sát khí đằng đằng khiến tinh thần của tất cả cán bộ đều chấn động, thầm nói sau này phải thành thật hơn, có quy củ hơn, tuyệt đối đừng để bị người báo cáo. Bằng không sẽ bị giết gà dọa khỉ.

Trong lòng của vài xưởng trưởng ngược lại rất sảng khoái. Quy định này của bí thư Lâm chính là chuyện tốt đối với bọn họ.

Đừng cho rằng bọn họ muốn sắp xếp cho những cá nhân liên quan đó vào xưởng. Đến vị trí xưởng trưởng này, bọn họ cũng một lòng một dạ hy vọng có thể biến nhà xưởng trở nên tốt hơn. Nhưng có đôi khi những mối quan hệ đó thực sự không thể gạt đi, mà chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Bây giờ tốt rồi, sau này không cần khó xử nữa.

Trong lòng Tô Mạn cũng vui vẻ, trước đây khi xưởng gia dụng mới mở, cũng có người tới tìm cô đi cửa sau. Khi đó cô từ chối do nhà xưởng mới mở, nhân số quá ít, sắp xếp cho cá nhân có liên quan vào dễ dàng bị người phát hiện, còn đang nghĩ sau này nhân số đông rồi, nên từ chối thế nào. Chuyện lần này ầm ĩ lên ngược lại rất tốt. Bây giờ nhà xưởng của bọn họ phải mở rộng, nhân số phải tuyển thêm, sau này cũng bớt không ít chuyện.

Sau cuộc họp, huyện trưởng Cao uể oải trở về văn phòng. Bí thư Lâm biết tâm trạng của ông ta không tốt, mới bưng cốc trà qua đó nói chuyện.

“Ông Cao này, loại chuyện này không cần thiết phải buồn phiền đâu. Nơi nào cũng đều sẽ có một, hai người như vậy, có thể bắt được ở trong tay chúng ta chính là một chuyện tốt.”

Huyện trưởng Cao có hơi chán nản, cảm thấy mình đúng là mắt mù.

Thông qua hai chuyện này, bí thư Lâm cũng cảm thấy nhân phẩm của huyện trưởng Cao này cũng không tồi, chỉ là đôi mắt không được tốt cho lắm mà thôi. Cho nên vẫn hy vọng ông ta có thể phấn chấn trở lại, cùng nhau quản lý huyện Nam Bình: “Ông Cao, thực ra tôi cũng nói thật với ông, con người này của tôi không chuyên quyền, tôi chỉ muốn quản lý Nam Bình cho tốt, để sau này Nam Bình càng ngày càng tốt hơn. Tôi quản chính trị, còn ông quản lý kinh tế. Chúng ta từ từ thương lượng, phân công hợp tác, cùng nhau quản lý Nam Bình.”

Huyện trưởng Cao thở dài một hơi, thầm nghĩ trước đây mình vất vả cạnh tranh là vì cái gì. Bỏ đi, cứ yên tâm làm việc đi vậy.

Sau khi chỉnh đốn chuyện này xong, quả nhiên những nhà xưởng khác ở trong huyện đều dán thông báo tuyển công nhân. Tuy nhiên một nhà xưởng có khả năng chỉ tuyển vài người hoặc là mười người, nhưng nhà xưởng tuyển công nhân nhiều, cộng lại cũng đến mấy chục người.

Bình Luận (0)
Comment