Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cẩn thận ngẫm lại, quả thật là xưởng gia dụng mang đến rất nhiều lợi ích cho xưởng gạch bên này. Chính là bởi vì một chút này, trong lòng ông ta vẫn không vừa ý, dù sao vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Tô Mạn có thể có lòng tốt như thế?
Nếu chưa từng bị lôi kéo lạc đường, ông ta chắc chắn sẽ tín nhiệm một đồng chí thanh niên như vậy. Nhưng bây giờ ông ta không thể tin được.
Ông ta trực tiếp hỏi: “Vậy xưởng gia dụng bên ấy sẽ không có lợi rồi?”
Tô Mạn cảm thấy nói chuyện với người thông minh, chính là sảng khoái như thế: “Đương nhiên cũng có. Nhưng không có trở ngại gì với xưởng gạch, lại nói tiếp, xem như đôi bên cùng có lợi đi.”
Vẻ mặt của xưởng trưởng Cao tò mò nhìn cô nói: “Cụ thể là lợi ích gì, không thể lộ ra hả? Nếu chúng ta muốn hợp tác, dù sao hai bên đều phải rõ ràng, có phải hay không?”
Tô Mạn cũng không giấu giếm, dù gì khi tuyên truyền giai đoạn sau, có một vài việc chắc chắn là giấu không được, bèn nói thẳng: “Cũng chỉ là để người trong xưởng chúng cháu tuyên truyền một chút, chỉ cần mua đơn đặt hàng đồ dùng trong nhà của xưởng chúng cháu, kéo theo hàng ở xưởng gạch bên ấy có thể có ưu đãi.”
Thôi Hướng Bắc thiếu chút nữa cười ra tiếng. Vì không kéo chân Tô Mạn, anh đành cố gắng kìm nén.
Xưởng trưởng Cao bưng chén trà nhưng một ngụm trà cũng không uống vô.
Tô Mạn nói: “Thật ra giống với ý trước đó vậy, không có ảnh hưởng gì với các chú, chỉ là thay đổi cách nói mà thôi.”
Xưởng trưởng Cao thầm nghĩ cái này gọi là đổi một cách nói hả?
Phía trước vì sự phát triển của xưởng gạch, đưa ưu đãi thì thôi đi. Vế sau tính là gì hả? Đằng sau là vì xưởng gia dụng!
Tô Mạn biết con người xưởng trưởng keo kiệt, chắc chắn phải nghĩ bảy nghĩ tám, bèn khuyên ông ta: “Xưởng trưởng Cao, mặc kệ nói thế nào, thật ra mọi chuyện đều giống nhau. Nếu lúc đó xưởng gia dụng của chúng cháu không tuyên truyền thêm một câu như vậy, ai biết xưởng gạch Nam Bình? Dù sao ban đầu bọn họ chỉ muốn mua đồ dùng trong nhà, không nghĩ tới mua gạch. Mục đích chính, vẫn là để xưởng gạch Nam Bình được càng nhiều người ở bên ngoài biết.”
Xưởng trưởng Cao còn có thể nói thế nào đây, ai bảo Nam Bình của mình không có tên tuổi gì. Cần dựa vào xưởng gia dụng tuyên truyền chứ.
Tô Mạn nói: “Thật ra cháu còn có một ý tưởng, chúng ta còn có thể kéo theo cả xưởng quần áo bên kia cùng làm. Có vài kiến thiết là xây dựng nhà xưởng, nhà xưởng xây dựng xong sau đó cần đồ dùng trong nhà, đồ dùng trong nhà bố trí tốt rồi sau đó sắp xếp công nhân, có phải công nhân cần quần áo không? Cái này lại là vì mang đến càng nhiều con đường cho xưởng gạch.”
Xưởng trưởng Cao vừa nghĩ tới xưởng trưởng Chu, trong lòng thoải mái hơn.
Chỉ cần không phải một mình ông ta bị lôi kéo ở đây là được.
“Chuyện này xưởng gạch bọn chú có thể suy xét kỹ càng một chút, chú sẽ mở họp, nói với người trong xưởng. Còn phải tính phí tổn, nhiều nhất có thể ưu đãi bao nhiêu. Dù sao cũng không thể để hiệu quả và lợi ích trở nên chênh lệch.”
Tô Mạn gật đầu đồng ý: “Đây là chuyện lớn, quả thật nên làm như vậy. Lát nữa các chú quyết định xong, hai bên chúng ta cũng ký hiệp nghị. Chờ cháu bên đây ký hiệp nghị xong, làm tốt hai đơn này, lại đi tìm xưởng trưởng Chu. Như vậy tương đối có sức thuyết phục. Ai bảo xưởng quần áo bọn họ không thiếu nguồn tiêu thụ chứ.”
Trong lòng xưởng trưởng Cao vô cùng chua xót.
“Nhưng xưởng trưởng Cao à chú cũng đừng lo lắng, hai nhà xưởng chúng ta mạnh liên hợp với mạnh, giúp đỡ lẫn nhau, sớm hay muộn cũng đuổi kịp và vượt qua bọn họ.”
Nói tới đây, Tô Mạn làm bộ như lơ đãng nói: “Đúng rồi, xưởng trưởng Cao, bởi vì trong xưởng chúng cháu phải đi con đường phát triển này, cho nên nhu cầu sản lượng tăng không ít. Sản lượng lên thì cần nhân lực. Nhưng chúng cháu thiếu hụt mấy chỗ ấy. Đây không phải sao, chúng cháu chuẩn bị xây dựng thêm nhà xưởng, ký túc xá đơn, còn có kho hàng. Nhưng chú cũng biết, ban đầu nhà máy phát triển, tài chính còn lâu mới đủ. Cho nên muốn tìm xưởng gạch lò gạch bên này cung cấp cho.”
Xưởng trưởng Cao: “…”
Thôi Hướng Bắc nói: “Vừa lúc gần đây nung xong một lượng gạch, trong huyện vẫn không có đơn vị dùng tới. Đúng lúc xưởng gia dụng có thể thử cho chúng tôi xem coi.”
Tô Mạn cười nói: “Đến lúc đó tôi sẽ chụp một tấm thành phẩm cho, lấy ra dán ở quầy chúng tôi làm tuyên truyền. Để cho bọn họ biết, xưởng gạch huyện Nam Bình chúng ta, nung gạch xây dựng công trình rất chắc chắn, rất đẹp đẽ.”
“…”