Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mình dù gì cũng là một sinh viên đại học đạt thành tích cao, đi so điểm với những học sinh này vậy mà chỉ thi được hạng ba, hơn nữa còn là một cái trường trung học của công xã. Nhưng thời gian cô ôn tập thật sự rất ít. Ngay cả sách giáo khoa cũng học lại hết trong một lần, với kết quả này thì cũng coi như cô đã đạt được mục tiêu của mình.
Chủ nhiệm La tiếc nuối náo: “Haiz, sao lúc đó cháu lại không đi học chứ?”
Tô Mạn cười bất lực: “Lúc đó sức khỏe của cháu thật sự không tốt.”
“Vậy bây giờ cháu có ý định gì không?” Chủ nhiệm La cảm thấy, nếu như Tô Mạn muốn đi học tiếp, với thành tích này của cô, cũng không phải không thể học cấp ba.
Tô Mạn lắc đầu: “Các xã viên trong đội đều cần cháu.” Bây giờ thân thể này của cô mới mười sáu, mặc dù vẫn còn trong giai đoạn học hành, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian trong trường học. Suy cho cùng, kho kiến thức của cô chẳng là gì ở thời cấp ba, đến khi ra trường thì không có nguồn thu nhập.
Cô đang cần gấp một nguồn thu nhập hợp lý, để có thể lấy ra những thứ trong hệ thống một cách đường hoàng. Chứ không phải lén lút như bây giờ.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tương lai sẽ thay đổi.
Cô cảm thấy qua mấy năm nữa mình có thể đi tranh một vị trí học đại học Công-Nông-Binh, với cái trình độ đó trong tương lai hơn mười năm có thể giúp cô càng thêm vững chắc.
Chủ nhiệm La đương nhiên không biết những suy nghĩ trong nội tâm cô, chỉ liên tục thở dài.
Tô Mạn nhân cơ hội này nói: “Chủ nhiệm La, mặc dù cháu không có cơ hội đến trường... Nhưng cháu có thể tự học, đến lúc đó cháu có thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông không? Cháu cũng không cần học bạ, sau này không thi đại học. Cháu chỉ tham gia một cuộc thi thôi để xem thử xem mình có được hay không. Cho dù không có bằng tốt nghiệp, chỉ có một cái phiếu điểm thì cháu cũng bằng lòng.”
Trung học cơ sở và trung học phổ thông đương nhiên khác nhau.
Chuyện này không đơn giản, nhưng nghe Tô Mạn nói không cần giấy chứng nhận tốt nghiệp, chỉ cần một cái phiếu điểm. Chủ nhiệm La cảm thấy chuyện này cũng không nhiều vấn đề lắm
“Chỉ có thể cho cháu một cái phiếu điểm.”
Trên mặt Tô Mạn bày tỏ sự biết ơn: “Cảm ơn chú chủ nhiệm La, nếu sau này cháu có tương lai, cháu nhất định sẽ nói mình là học sinh của trường trung học công xã Bắc Hà.”
Phía bên kia, lớp 11 ban ba. Tô Thu Nguyệt đang cùng mấy nữ học sinh khác sửa lại thành tích.
Ví dụ như sửa 50 thành 80, sửa 70 thành 90.
Sau khi bôi xoá sửa đổi nhìn cũng không khác mấy.
Chuyện này Tô Thu Nguyệt đã làm không ít lần. Sau khi làm xong, cảm thấy không ai có thể nhìn ra mới ra cổng chờ Tô Mạn. Chuẩn bị nhờ Tô Mạn mang thành tích về, sau đó lên huyện đi dạo.
Những ngày trở về làm việc nhà nông thật không phải chuyện con người làm mà, vẫn là trong nội thành thích hợp với cô ta hơn.
Cô ta muốn đến đó tìm thế giới rộng lớn của riêng mình.
Lúc Tô Mạn rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm La, ung dung chậm rãi đi về cổng trường học đã thấy Tô Thu Nguyệt và mấy học sinh nữ đứng chờ ở cổng.
Nhìn thấy Tô Mạn ra, Tô Thu Nguyệt tranh thủ thời gian vẫy tay với cô: “Nhị Nha, Nhị Nha, nhanh lên.”
Tô Mạn đi tới: “Sao vâỵ chị Đại Nha.”
Mấy học sinh nữ bên cạnh không biết Tô Thu Nguyệt còn có tên gọi này, cũng cười học theo gọi một câu.
Tô Thu Nguyệt: “... Ở trường học thì em cứ gọi thẳng tên chị đi.”
Tô Mạn vẫn bình thản nhìn cô ta.
Tô Thu Nguyệt: “... Em gái à, chị nói này, chị muốn cùng bạn học vào huyện một chuyến, muốn đi mượn tài liệu ôn tập. Em giúp chị đem phiếu điểm về cho người nhà xem đi. Có thể phải đến hơn buổi trưa một chút chị mới trở về. Thư giới thiệu thì chị đã xin rồi, không cần lo lắng thay chị.”
“À.” Tô Mạn nhận lấy phiếu điểm, mở ra nhìn rồi nhướng mày.
“Chị à, thành tích này của chị…”
“Sao thế, có phải cảm thấy chị thi rất tốt không, thật ra thì cũng tạm thôi.” Trên mặt Tô Thu Nguyệt lộ ra nụ cười đắc ý.
Em gái cô ta hầu như chẳng hiểu mấy cái này, còn không phải bị cô ta lừa sao.
Tô Mạn lắc đầu: “Không phải, em muốn nói là, sao thành tích này của chị lại không giống với thành tích trong bảng điểm của chủ nhiệm La cho em vậy.”
Lúc cô đi ra có xin chủ nhiệm La một bảng thành tích của cả trường. Bên trong cũng có thành tích của Tô Thu Nguyệt. Thứ hạng cực kỳ thê thảm, điểm số càng không dám nhìn thẳng.
Nụ cười trên mặt Tô Thu Nguyệt lập tức cứng lại rồi từ từ nứt ra.