Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hứa Thanh mím môi, cô ta cảm thấy lời nói này của Tô Mạn là dành cho cô ta. Bởi vì trước đây cô ta chế giễu Tô Mạn là học sinh cấp hai. Vậy nên giờ người ta có tiền đồ rồi nên tới để ra oai.
“Không phải cô cố ý tới đây để ra oai sao. Chẳng phải chỉ mở mỗi cái xưởng thôi sao?”
Cán sự Từ và cán sự Ngô cảm thấy cán sự Hứa này quá to gan. Vào thời điểm này, thế mà lại dám tranh cãi với Tô Mạn.
Tô Mạn đáp: “Cán sự Hứa nghĩ nhiều rồi, này thì có gì mà ra oai. Làm việc ở đâu cũng đều vì công việc tốt hơn, chỉ lo mấy người hư danh mà không làm được việc. Đúng rồi cán sự Hứa, cái phòng kia của tôi giờ tôi cũng không ở nữa, xưởng có phòng rồi. Chẳng phải trước đây cô muốn ở căn phòng của tôi sao, giờ có thể đi xin rồi đấy.”
Cán sự Hứa: “…”
Trong chốc lát trong lòng cán sự Hứa hoảng loạn. Cô ta luôn muốn ở căn phòng đơn của Tô Mạn. Nhưng bây giờ Tô Mạn không muốn nữa nên đùn lại cho cô ta, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu.
Thứ mà cô ta luôn muốn, cơ bản là người ta không hiếm lạ gì. Giờ đây vẫn có thể sống ở một căn phòng to hơn trong xưởng. Lúc đầu cô ta ra sức học tập rốt cuộc là vì cái gì, từ đầu đến cuối chẳng bằng một đứa mới học cấp hai.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt cô ta đỏ hoe.
Tình cảm giữa Tô Mạn và bọn họ cũng bình thường, nói vài ba câu rồi đi tìm lãnh đạo xin chữ ký. Trưởng phòng Nghiêm và phó phòng Chu đều ở đó.
Phó phòng Chu biết chuyện Tô Mạn xin rời khỏi phòng tổ chức, mấy thành kiến nhỏ về Tô Mạn trước đây đều hết rồi. Ông ta cũng là người hiểu chuyện, biết rằng sau này Tô Mạn không phải nhân viên của phòng tổ chức nữa rồi, mà thân phận còn thay đổi. Không thể dùng thái độ như trước kia. Trên mặt ông ta là nụ cười ôn hòa: “Đồng chí Tô Mạn, bây giờ cô là người có tiếng ở huyện chúng ta. Tôi nói với người khác rằng cô là người của bộ phận tổ chức chúng ta, người ta ngưỡng mộ vô cùng, khiến cho bộ phận tổ chức chúng ta nở mày nở mặt.”
Tô Mạn tiếp nhận sự thân thiện của phó phòng Chu, trong lòng đương nhiên cũng sẽ không tính toán thái độ lạnh lùng trước đây của ông ta. Vì một chút chuyện nhỏ vậy mà kết oán với người ta thì không đáng. Lúc nào nên lơ mơ thì phải lơ mơ.
Thế là trên mặt cô cũng có một nụ cười: “Trong lòng tôi cũng rất áy náy, từ khi làm việc ở bộ phận này thì cứ luôn bận việc ở xưởng, chưa từng làm việc vì bộ phận. Tôi cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với bộ phận, đồng thời cảm ơn lãnh đạo và các đồng chí luôn đối xử bao dung với tôi.”
Vẻ mặt nghiêm khắc của trưởng phòng Nghiêm khó lắm mới lộ ra nụ cười: “Điều này có gì là áy náy, người khác đều biết có một xưởng trưởng giỏi giang đi ra từ bộ phận của chúng ta. Mặc dù cháu chỉ tạm thời giữ chức, nhưng trong mắt người khác, cháu là nhân tài xuất phát từ bộ phận tổ chức của chúng ta. Điều này cũng coi như là giành vinh quang về cho bộ phận. Sau này tiếp tục nỗ lực, giành lấy vinh quang cho Nam Bình nhé.”
Tô Mạn cười đáp: “Cháu hiểu. Cháu sẽ không phụ lòng vun trồng của tổ chức.”
Sau khi ký tên xong, Tô Mạn làm xong thủ tục bên bộ phận tổ chức. Sau này cô và bộ phận tổ chức không còn quan hệ gì nữa, chỉ còn là xưởng trưởng của xưởng. Bây giờ cô ở vị trí phó, đợi khi xưởng biến thành một xưởng lớn 300 người, cô sẽ lên chức chính. Lúc đó coi như là cùng cấp bậc với bí thư ở công xã.
Cán sự Từ và cán sự Ngô nói mấy lời chúc mừng chúc phúc, bảo cô sau này đến văn phòng trò chuyện nhiều hơn.
Tô Mạn cười nói: “Có cơ hội tôi nhất định sẽ qua, sau này nếu như có công việc gì vẫn cần mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Nghe cuộc đối thoại dối trá giữa hai bên, Hứa Thanh bĩu môi, cảm thấy mấy người này quá thật đủ dối trá.
Đợi khi Tô Mạn rời đi, cô ta cũng đứng dậy đi qua.
“Tô Mạn.”
Tô Mạn quay đầu nhìn thì thấy cô ta đi tới, gương mặt không cười: “Cán sự Hứa, có chuyện gì sao?”
Hứa Thanh nói: “Chẳng phải lúc nãy trước mặt cô giả vờ cũng khá mà, sao nào, giờ trước mặt tôi sao không giả vờ nữa?”
Tô Mạn đáp: “Giả vờ cũng cần tiêu tốn năng lượng lắm, có vài người thì đáng, còn vài người thì không. Ví dụ như cô dùng bộ mặt lạnh tanh với người ta, vậy cớ gì mà người ta phải dùng bộ mặt tươi cười với cô?”