Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy ngày sau đó, Thôi Hướng Bắc thực sự mỗi ngày đều đợi trước cổng trường. Để xe trước cổng sau đó tiễn Tô Mạn về xưởng rồi mới về.
Anh còn không để ai nhìn thấy mình, cố ý đi phía sau cô một đoạn rất xa. Ngay cả đèn pin cũng không mang, chỉ nương theo ánh đèn pin Tô Mạn cầm trên tay mà bước theo. Có lúc Tô Mạn quay đầu lại thấy anh đi một mình phía sau lại thấy khó chịu trong lòng bèn gọi anh đi gần một chút.
“Không được, để người khác trông thấy không tốt.” Thôi Hướng Bắc mang vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hệ thống 789: “...Ký chủ, xem ra ác bá trong thôn này cũng không tồi.”
Tô Mạn: “...”
Mỗi ngày đều có người đi theo phía sau thật sự khiến Tô Mạn yên tâm hơn nhiều. Cho dù có đi trên con đường tối thui cũng không lo sẽ gặp phải ai. Không cần quá mức lo lắng đề phòng.
Không thể không nói, Thôi Hướng Bắc làm vậy, khiến Tô Mạn có chút rung động trong lòng.
Cô cũng không phải dạng người không tim không phổi. Người khác đối tốt với cô, sao cô không nhận ra được.
Nhưng bởi vì như thế mới khiến cô cẩn thận hơn.
Thời đại này và tương lai không giống nhau, ở thời đại này dù là một tình yêu thế nào đều lấy kết hôn làm tiền đề.
Lúc thanh niên xác định quan hệ yêu đương với nhau, thì mục tiêu đều là kết hôn.
Nếu tiếp nhận sự theo đuổi của người khác thì đồng nghĩa với việc có ý định kết hôn với người ta. Tô Mạn cảm thấy bản thân không thể đưa ra lời hứa hẹn như vậy.
Tự Tô Mạn cũng cảm thấy bản thân là một người kiên quyết, Thôi Hướng Bắc bằng lòng đi sau lưng cô thì cô cũng không thèm để ý nữa. Chỉ có điều cô không muốn nợ ân tình của người khác, ngoại trừ kiến thức tiếng Nga mình học được, cô còn nhờ Tô Thu Nguyệt mượn một bộ sách giáo khoa tiếng Nga về.
Thi đại học thời nay không giống như sau này, mỗi một vùng, thậm chí là mỗi một trường đều có đề thi khác nhau. Lúc trước Thôi Hướng Bắc học và thi ở thủ đô, bây giờ lại về đây thi, có lẽ sẽ phải chịu thiệt.
Đây cũng là lần đầu Tô Mạn tiếp xúc với sách giáo khoa tiếng Nga bậc cao đẳng. Cô phát hiện nội dung trong sách đơn giản ngắn gọn hơn nhiều so với sách trường trung cấp.
Bình thường rảnh rỗi không có việc gì, cô sẽ mở sách ra nhìn một cái. Trong lúc sắp xếp tài liệu, bản thân cô cũng học được không ít kiến thức.
Đến tháng mười một, Tô Mạn hoàn thành việc sắp xếp tài liệu.
Ở thời đại này, thi ngoại ngữ cũng không được tính là khó. Tô Mạn chỉ tổng kết từ vựng và ngữ pháp.
Tổng kết những từ vựng có tần suất xuất hiện nhiều trong bài khóa và phần ngữ pháp trọng điểm của mỗi buổi học. Cô chép hết chúng vào một cuốn sổ nhỏ.
Mấy cái khác khỏi phải nói, chỉ riêng việc sắp xếp lại tài liệu thôi cũng giúp bản thân cô nắm vững kiến thức tiếng Nga.
Đợi đến khi trời tối, Thôi Hướng Bắc đến tìm cô thì Tô Mạn đưa cuốn sổ tay cho anh.
“Lúc nào rảnh rỗi có thời gian thì nhớ lấy ra coi, cho dù trí nhớ có tốt thế nào, không chăm chỉ học tập cũng không được.” Tô Mạn cảm thấy khả năng học tập của Thôi Hướng Bắc rất tốt, thấy anh học kỹ thuật, học đến đâu làm được đến đấy là hiểu rồi, đầu óc anh cực kỳ tốt, chắc hẳn thuộc loại học sinh dù có ngủ gà ngủ gật trong lớp cũng được điểm cao. Nhưng ngoại ngữ và ngữ văn của anh lại không tốt, có lẽ là do lười học.
Mặt Thôi Hướng Bắc nhất thời đỏ lên: “Lúc trước là do không thích học lắm, lúc ấy không hiểu chuyện. Bây giờ muốn học rồi.”
Tô Mạn gật đầu, nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra trong tương lai, cô hỏi: “Anh tính thi ngành gì?”
“Ngành cơ giới.”
Tô Mạn nghe anh tính theo con đường kỹ thuật chuyên nghiệp thì nghĩ thầm trong lòng, nếu cứ ở trong đơn vị, sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không tạo nên ảnh hưởng lớn. Dù sao nhà xưởng cũng khá ổn định. Hơn nữa Thôi Hướng Bắc cũng chỉ là một nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi, sẽ không có ai cố tình gây khó dễ cho anh.
Thôi Hướng Bắc nhìn Tô Mạn: “Cô muốn thi đại học không, tôi có thể ôn tập cùng cô.”
Tô Mạn lắc đầu: “Hiện tại tôi học ở trường trung cấp là được rồi.”
Tô Mạn không tính thi đại học. Xuất phát điểm của cô quá thấp. Nếu muốn được sống yên lành dù cho có xảy ra bất cứ biến cố gì trong tương lai thì đầu tiên cô phải thể hiện thật tốt trong đơn vị.
Nếu bỏ mấy năm thời gian ra học đại học, lúc ra trường vừa hay đến dịp phân công công việc, thì lại xảy ra những biến cố kia. Lúc đó dù cô có nhiều cách nghĩ hơn chăng nữa cũng không có cách nào thực hiện được. Hoàn toàn bó tay.