Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450 - Thuyết Phục

Chương 450 - Thuyết phục
Chương 450 - Thuyết phục

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Thấy Tô Mạn đã về, ông ta còn đặc biệt nhờ nhà ăn chuẩn bị một chút thức ăn, muốn mời riêng Tô Mạn.

“Tiểu Tô đi huyện lý rồi, thật khiến Bắc Hà chúng ta nở mày nở mặt. Mỗi lần chú đi họp ấy à, nghe người ta nhắc tới cháu, chú lại bảo với họ cháu là người đi ra từ chỗ các chú. Bọn họ ấy à, ghen tỵ đến đỏ cả mắt.”

Tô Mạn cười nói: “Cũng nhờ có tổ chức giúp đỡ cháu mới có thể phát triển thuận lợi như vậy. Như hồi đầu ở Bắc Hà, cũng may nhờ có sự ủng hộ của bí thư Trình, nếu không sợ là cháu chẳng làm nên trò trống gì.”

Bí thư Trình đương nhiên thích nghe câu này, có thể khiến một người có năng lực khen mình, đó đương nhiên là chuyện tốt.

Hơn nữa mặc dù hiện tại quyền hạn của Tô Mạn không lớn hơn ông ta nhưng dựa trên cấp bậc mà nói, cũng sắp đuổi kịp rồi.

Cho nên bây giờ khi nói chuyện với Tô Mạn, ông ta không thể lấy vị thế như nói chuyện với cấp dưới được, mà là như nói chuyện với một đồng chí ngang hàng.

“Đúng rồi, cháu gọi về bảo có việc cần làm. Là việc gì thế?” Bí thư Trình vô cùng vui vẻ và chờ mong. Ông ta rất thích bàn chuyện công việc với Tô Mạn, lần nào cũng nhận được sự bất ngờ không nhỏ.

Tô Mạn nhìn khuôn mặt mong chờ của ông ta, nghĩ thầm trong lòng nếu bí thư Trình biết lần này cô về để lấy xưởng gia dụng của họ không biết có đuổi cô ra ngoài không nữa.

Không cần biết thế nào, việc cần nói vẫn phải nói.

Tô Mạn cười nói: “Cháu tính mở một xưởng gỗ ở bên Bắc Hà.”

Vừa nghe Tô Mạn muốn xây xưởng, tinh thần bí thư Trình lập tức háo hức hẳn. Tư thế ngồi cũng đoan chính hơn. Bây giờ ở trong huyện, Bắc Hà của họ luôn là công xã đi đầu.

Những công xã khác học theo bọn họ dựng xưởng gạch nung, dựng xưởng gia dụng nhưng đều không thành. Cũng chỉ có công xã Bắc Hà, làm cái nào thành công cái nấy. Bởi vì chuyện này, ông ta rất có mặt mũi trước mặt các bí thư công xã khác.

Vậy nên đối với chuyện xây xưởng này, ông ta rất nhiệt tình.

“Tiểu Tô à, xưởng gỗ này làm thế nào? Cháu định xây bao lớn, làm theo hình thế nào?”

Tô Mạn nói: “Không biết bí thư Trình có biết chuyện huyện lý đang xây bến tàu không?”

“Biết chứ, chuyện lớn đó. Nghe nói còn do mấy đơn vị các cháu bỏ tiền dựng nữa. Sau này huyện lý chúng ta vận chuyển hàng hóa, có thể đi đường thủy rồi. Sao thế, việc này có liên quan gì đến việc mở xưởng gỗ?”

“Liên quan lớn là đằng khác.” Tô Mạn kích động nói: “Đợi đến khi đường thủy được thông, dụng cụ trong xưởng gia dụng của chúng cháu sẽ đi được xa hơn, sau này nói không chừng không chỉ bán trong tỉnh Hồ Giang nữa, có khi còn được đưa đến những tỉnh khác tiêu thụ. Chỉ cần là những nơi có sông chảy qua thì dụng cụ của chúng cháu đều có thể đến được đó. Khi đó nhu cầu về gỗ của bên chúng cháu sẽ lớn hơn.”

Bí thư Trình nghe cô nói thế thì hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Dựa theo cách nói của Tô Mạn thì quy mô xưởng gỗ sau này chắc hẳn cũng sẽ không nhỏ.

Tô Mạn nói: “Đã đến Bắc Hà thì đương nhiên phải tuyển thêm công nhân, vậy nên đến lúc đó cháu lại tuyển thêm một nhóm công nhân nữa, vẫn mong đội sản xuất bên các chú cung cấp vật liệu gỗ cho chúng cháu. Tốt nhất là có một vùng đất chuyên dùng để cung cấp vật liệu gỗ, xưởng gia dụng chúng cháu dựng xong sẽ dùng mảnh đất đó trồng cây, đương nhiên xưởng chúng cháu sẽ trả tiền thuê cho công xã chú. Bí thư Trình chú thấy thế nào?”

Bí thư Trình vui vẻ nói: “Tốt, cháu nhìn trúng ngọn đồi nào, tự mình chọn đi.”

Đất núi là loại đất không đáng tiền nhất, để không ở đó chẳng có tác dụng gì. Vật liệu gỗ cũng thế, mấy cây cổ thụ lâu năm sinh trưởng ở đó cũng chẳng có tác dụng. Nếu có thể đẩy chúng cho xưởng gia dụng, nghĩa là đống gỗ đó đều trở thành tiền, cả núi nữa, cho xưởng mướn thì sau này tiền thuê sẽ dồi dào không ngớt.

Tô Mạn cười nói: “Cháu cũng chẳng hiểu biết gì nhiều về mấy ngọn núi bên Bắc Hà, phải nhờ công xã đứng ra chọn giúp chúng cháu một mảnh đất tốt, diện tích càng lớn càng tốt, giao thông thuận tiện.”

“Đương nhiên không thành vấn đề, đây là việc lớn trong công xã, đương nhiên phải làm cho tốt. Tiểu Tô à, cháu đi rồi còn nhớ tới Bắc Hà, có việc gì tốt cũng nhớ đến chỗ các chú đầu tiên.”

Tô Mạn nói: “Dù sao cháu cũng từ Bắc Hà đi lên, cứ có chuyện tốt là quen cửa quen nẻo đến tìm thôi.”

Bí thư Trình âm thầm vui mừng trong lòng, Tô Mạn quả là người trọng tình trọng nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment