Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười gật đầu: “Là thật. Đã quyết định rồi. Cho nên sau này biểu hiện làm việc của mọi người rất quan trọng. Mặt khác, chờ khi mọi người không bận rộn như thế nữa, cháu cũng sẽ sắp xếp cho mọi người vào trong huyện học tập, nâng cao các kỹ thuật của mọi người, chỉ cần mọi người đậu kiểm tra, là có thể điều vào trong huyện.”
Hơn hai mươi thợ cả làm thợ mộc phần lớn đều cao tuổi. Không phải thanh niên hai mươi ba mươi tuổi.
Sau khi nghe thấy lời nói của Tô Mạn, tinh thần và sức mạnh lập tức tốt hơn một chút.
Cũng không nghĩ đến, bọn họ xương cốt già cỗi từng này, còn có thể có cơ hội đó.
Có mấy người hơi lớn tuổi, thậm chí còn không nhịn được rơi nước mắt.
Cuộc sống thật sự càng ngày càng có hi vọng.
Rời khỏi xưởng gia dụng, Tô Mạn lại tới xưởng gạch một chuyến.
Xương gạch bên này nhiều người trẻ tuổi, tính cách cũng tương đối nhiệt tình.
Trông thấy Tô Mạn, giọng đồng thời rống lên mấy tiếng.
Các công nhân phải làm việc không có cách nào lại đây, ngay bên kia hô xưởng trưởng Tô. Vui mừng chào hỏi.
Tô Mạn cười cười nhiệt tình với bọn họ.
Kế toán Từ dẫn người chạy ra từ văn phòng, sau khi nhìn thấy Tô Mạn, cũng phát ra tiếng thét chói tai.
Kế toán Từ nói: “Xưởng trưởng Tô, chuyện ở trong huyện của cô chúng tôi đều biết rồi. Cô rất rất giỏi. Thời gian ngắn ngủn như vậy đã xây dựng nhà xưởng, còn tuyển nhiều người như thế, đồ dùng trong nhà đều bán khắp tỉnh rồi.”
Tô Mạn hiếu kỳ nói: “Sao cô biết?”
“Tổng chỉ đạo viên Thôi nói đó, anh ấy luôn trở về bên này. Tôi hỏi anh ấy về chuyện của cô, con người anh ấy không nói nhiều lắm, nhưng nhắc tới mấy công việc, nói rất vui vẻ. Sau khi tôi nghe xong, khỏi phải nói vui mừng cỡ nào. Xưởng gạch chúng ta từ tay xưởng trưởng Tô đi ra, đi tới đâu cũng giỏi như vậy.” Cô ta dựng thẳng một ngón tay cái lên.
Tô Mạn: “…”
Kế toán Từ có hỏi cô ở lại đây mấy ngày, lần sau khi nào trở về, sau đó vặn ngón tay nói với Tô Mạn, cô ta sắp kết hôn rồi.
Đối tượng kết hôn chính là chỉ đạo viên Tôn của xưởng gạch.
Hai người đều là thanh niên trí thức, sau khi đến xưởng không bao lâu thì ở bên nhau. Hai người đều rời xa nơi chôn rau cắt rốn, đều vô cùng quý trọng đối với đoạn tình cảm này. Cho nên dự định cuối năm khi không bận rộn, sẽ làm đám cưới.
Tô Mạn vừa nghe còn có chút hoảng hốt. Bây giờ cô còn nhớ rõ bộ dáng của kế toán Từ và chỉ đạo viên Tôn lúc trước khi xưởng gạch lập nên.
Hiện giờ nháy mắt, hai người sẽ kết hôn. Nhưng vẫn rất vui mừng thay bọn họ. Đồng ý với kế toán Từ, nếu có cơ hội, sẽ trở lại. Nếu không có thời gian, cũng để người ta gửi tặng chúc phúc.
…
Sau khi xưởng gạch bên này tan tầm, Tô Mạn tìm Tô Đại Trụ cùng nhau về nhà.
Cô hiếm khi trở về nhà một lần, vẫn hy vọng mọi người đều ở trong nhà. Tiện thể hiểu biết tình huống trong nhà một chút.
Tô Đại Trụ hết sức vui mừng.
Khi mới vừa nhìn thấy em gái tới nhà mình, anh ta cứ như muốn sáp lại đây nói chuyện, nhưng bây giờ thân phận của anh ta không giống nữa, không phải kẻ chạy vặt, là thợ nung gạch, phải trông lò gạch, không thể tùy tiện đi lại.
Trên đường Tô Mạn hỏi anh ta tình huống trong nhà.
Tô Đại Trụ lập tức quýnh lên 囧 : “Em à, anh cũng đã lâu không về nhà. Chị dâu em không cho anh về nhà, bảo anh làm việc cho tốt, tranh thủ làm.”
Tô Mạn: “…”
Khi hai người trở lại trong đội, chợt nghe thấy tiếng kêu rung trời từ trong đội truyền đến.
Tục xưng giống như tiếng giết heo.
Tô Đại Trụ vừa nghe thấy, cái lỗ tai giật giật, kích động nói: “Ôi em gái, chúng ta gặp phải chuyện tốt rồi.”
Tô Mạn vừa định nói chuyện tốt gì, Tô Đại Trụ đã chạy qua trang trại nuôi heo bên kia.
Quả nhiên, khi tới bên kia, đã có không ít người vây quanh ở đó, trong trong ngoài ngoài chật như nêm cối.
Tô Đại Trụ chen cũng không chen vào được.
Vẫn là có người nhìn thấy Tô Mạn đã trở lại, bèn nhường cho cô một con đường: “Ôi nhường đi nhường đi, xưởng trưởng Tô đã trở lại.”
Người phía trước mở ra một con đường.
Lúc đầu Tô Mạn không muốn đi vào, thấy thế cũng dứt khoát đi qua luôn, vừa đi vừa nói lời cảm ơn.
Đi vào bên trong mới thấy, đội trưởng Quách đang dẫn mấy trai tráng đi lại trong chuồng heo.
Lúc trước thoạt nhìn bên trong chuồng heo còn rất rộng, bây giờ mấy con heo mập mạp chen chúc nhau. Cô cũng không tính ra được trong lượng có bao nhiêu, chỉ cảm thấy rất mập.