Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458 - Ăn Thịt

Chương 458 - Ăn thịt
Chương 458 - Ăn thịt

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Ba đứa nhỏ cũng không tiếp tục ngủ, cứ canh giữ ở cửa phòng bếp, chờ ăn thịt.

Rất nhanh, Tô Mạn đã ngửi thấy mùi thịt.

Hương vị này còn không chỉ tỏa ra từ nhà họ Tô bên này, còn có những nhà khác cũng lan tỏa hương vị đến đây.

Mỗi nhà đều biết năm mới còn được chia thịt, lần này chia cũng không tính nhiều. Cho nên đều lấy ra ăn. Vừa lúc mùa thu phân lương thực mới, mì thịt heo kiểu Bắc, mì cuộn gì đó. Để thêm chút thịt heo, cả nhà cùng nhau cải thiện bữa ăn.

Tô Nhị Trụ vốn luôn tránh ở trong phòng ngủ.

Sau khi ngửi thấy mùi thì không ngủ được.

Một lát sau chợt nghe tiếng gọi ăn cơm. Ăn mì thịt heo kiểu Bắc.

Anh ta bắt đầu ngồi dậy.

Sau đó mở cửa ra xem xét bên ngoài, chỉ thấy mẹ nhà mình chuyển bàn ra sân. Người một nhà chuẩn bị ăn cơm ngoài trời, muốn lan tỏa mùi vị này đi, tránh cho người khác nghĩ rằng nhà bọn họ không nỡ ăn thịt.

Tô Nhị Trụ mở cửa vừa nhìn, đã trông thấy mọi người ăn một mồm to. Bụng lập tức truyền đến tiếng kêu rột rột rột.

Anh ta nghĩ, mình chỉ ăn mì kiểu Bắc, không ăn thịt. Dứt khoát mở cửa đi ra.

Tống Ngọc Hoa nói: “Đặt trên bếp đó, tự anh đi bưng đi.”

Tô Nhị Trụ đi bưng, sau đó ngồi cùng người trong nhà. Nhìn thấy trong tô có thịt, anh ta đưa thịt ba chỉ cho con gái và vợ mình.

“Cha, cha ăn thịt.” Tiểu Mễ Lạp cầm thìa đặt cạnh miệng anh ta.

“Cha không ăn.” Tô Nhị Trụ từ chối.

“Cha ăn đi, thịt thịt ăn ngon.” Tiểu Mễ Lạp kiên trì. Cha đối tốt với cô bé, cô bé cũng đối tốt với cha.

Tiểu Mễ Lạp còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ dáng vẻ vô liêm sỉ trước kia của cha mình, từ lúc nhớ tới nay, cũng chỉ biết cha luôn cõng cô bé còn thường xuyên dẫn cô bé xem heo. Cha đút heo ăn, cô bé chơi ở bên cạnh. Cha nhà người khác cũng không dẫn đứa nhỏ đi chơi, chỉ có cha cô bé dẫn đi.

Nhìn thấy con gái làm sao cũng muốn nhét vào trong miệng anh ta, Tô Nhị Trụ chịu đựng sự khó chịu cắn một cái.

Tô Nhị Trụ đã đánh giá thấp cái miệng khát vọng thịt của bản thân rồi. Miệng nhai đi nhai lại, đột nhiên cảm thấy chất lượng của miếng thịt này không tệ. Ngon hơn trước kia.

Thịt heo trước kia ăn đều rất gầy, thịt cũng không tươi mới.

Anh ta xới cái tô, phát hiện còn hai miếng, lại ăn hai miếng.

Ăn ngon thật.

Tống Ngọc Hoa lại gắp mấy miếng thịt cho anh ta: “Ăn nhiều một chút. Nhị Trụ, trước kia anh nói phải cố gắng, để em được ăn thịt. Anh làm được rồi.”

Tô Nhị Trụ nhất thời cảm thấy vừa cảm động vừa tự hào. Từ sau khi địa vị gia đình của anh ta thay đổi, đây vẫn là lần đầu tiên được vợ mình khen. “Ngọc Hoa, sau này anh còn có thể cho các em ăn càng nhiều thịt hơn.”

Người trong nhà thấy anh ta như vậy, cũng đều không nói chuyện. Dù sao chỉ cần Tô Nhị Trụ không nhắc tới chuyện không nuôi heo, vậy bọn họ cũng xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Bảo Nhị Trụ không nuôi heo là không được, anh ta không nuôi heo, sau này làm sao có thịt heo ăn?

Tô Mạn suy xét trong lòng, thế mà tám con heo trong đội đều nuôi rất tốt, có phải cũng có thể cho những gia đình khác nuôi heo hay không.

Cô nhớ rõ trên văn bản có nói, cho phép đất tư nhân cùng với nuôi gia cầm gia súc. Nhưng ở số lượng có hạn mà thôi.

Cơm nước xong, cũng mới hơn sáu giờ, trời cũng không tính rất sáng.

Tô Mạn cùng Tô Đại Trụ đi ra ngoài làm việc.

Cô còn muốn ngồi xe chạy về trong huyện.

Hai anh em ra khỏi nhà, thì gặp Thôi Hướng Bắc.

Tô Đại Trụ nhìn thấy Thôi Hướng Bắc, vui vẻ nói: “Tổng chỉ đạo Thôi, sao trùng hợp vậy. Cậu đợi người hả?”

“…. Chờ anh.” Thôi Hướng Bắc nói.

Tô Đại Trụ sửng sốt: “Chờ tôi làm gì?”

Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói: “Muốn thảo luận với anh về kỹ thuật nung gạch một chút. Nghe nói biểu hiện của anh ở trong xưởng tốt lắm, thích học kỹ thuật, tôi nhân tiện dạy cho anh. Tôi phải bồi dưỡng trọng điểm những công nhân ưu tú.”

Tô Đại Trụ kích động vô cùng. Anh ta đã thành công nhân ưu tú. Còn được tổng chỉ đạo Thôi bồi dưỡng trọng điểm. Lập tức quên mất em gái mình ở bên cạnh, đi tới bên Thôi Hướng Bắc: “Vừa khéo, mấy ngày nay tôi có vài vấn đề làm sao cũng không hiểu nổi…”

Tô Mạn thì đi theo phía sau, trong đầu vẫn luôn yên lặng nhớ từ đơn.

Dọc đường đi Thôi Hướng Bắc bị Tô Đại Trụ quấn quít lấy hỏi một vài câu hỏi, một câu cũng không nói được với Tô Mạn.

Thật vất vả tới công xã, lại bị bí thư Trình kêu đến hỏi chuyện xưởng gạch.

Nhìn thấy Tô Mạn lên xe, anh lập tức đau đầu. Cảm thấy con người quả nhiên không thể nói dối.

Bình Luận (0)
Comment