Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đột nhiên vô cùng kính phục những cán bộ lâu năm này.
Lúc ăn cơm, bí thư Lâm nhắc đến chuyện thuê thuyền.
Bảo các xưởng đi báo cáo kế hoạch, lần sau huyện giúp họ đến công ty vận chuyển liên hệ tàu chở hàng.
Tô Mạn nghe vậy, thắc mắc hỏi: “Bí thư Lâm, thuyền của đơn vị tàu chở hàng này có thể mua không?”
Lời này vừa dứt thì người cả bàn đều yên lặng.
Mua thuyền?!
Cô gái nhỏ này có dã tâm lớn thật.
Mí mắt xưởng trưởng Cao cứ nháy không ngừng. Ông ta cúi đầu ăn cơm, cũng không nhìn qua Tô Mạn bên này.
Bí thư Lâm cười nói: “Đơn vị đương nhiên là có thể mua, nhưng không rẻ. Cái này không giống với mua xe.” Một con tàu chở hàng, thế nào cũng có giá mấy chục vạn tệ.
Xưởng trưởng Chu cười nói: “Tiểu Tô, xưởng gia dụng của các cháu lắm tiền nhiều của như vậy, còn muốn mua thuyền nữa sao.”
“Không không không, cháu cũng chỉ hỏi thử thôi. Thắc mắc mà thôi. Chẳng phải cháu vẫn còn nhỏ, có những thứ vẫn chưa hiểu sao?” Tô Mạn cười nói. Cô đương nhiên không phải tùy tiện hỏi, mà muốn biết trong huyện có ý định mua thuyền không.
Dẫu sao thì trong rất nhiều kế hoạch tương lai của cô thì bến tàu là mục quan trọng nhất. Có bến tàu thì không thể thiếu thuyền được, cô phải nắm rõ những thông tin này thì mới có thể chuẩn bị tốt cho kế hoạch trong tương lai.
Xưởng trưởng Chu cười, Tiểu Tô này có gì mà không hiểu, hiểu còn nhiều hơn người khác nữa đấy.
Ngoài chuyện này ra, Tô Mạn cũng không mở miệng nói những chuyện khác nữa, mọi người ăn ngon uống ngon. Nói chuyện về dự định cho năm sau, một bữa cơm cũng kết thúc như thế.
Đợi mọi người tan cuộc, Tô Mạn nói muốn báo cáo vấn đề công việc với bí thư Lâm.
Trong phòng làm việc, thư ký Lý rót trà cho hai người.
Tô Mạn uống ngụm trà, nói với bí thư Lâm về hiệu quả và lợi ích của xưởng năm nay.
“Bây giờ hiệu quả và lợi ích trong xưởng rất tốt, thu nhập mỗi tháng nhiều, những món nợ bên ngoài cơ bản chúng cháu đã trả sạch rồi, vẫn còn dư lại. Hiện tại trong xưởng chúng cháu có hơn trăm công nhân, còn là cung nhỏ hơn cầu. Có thể dự tính, đợi đi đường thủy thì hiệu quả sẽ còn tốt hơn.”
Tâm trạng bí thư Lâm vốn dĩ đã tốt rồi, bây giờ nghe thấy Tô Mạn nói đến chuyện công xưởng, thì tâm trạng càng tốt hơn.
“Nói ra thì bến tàu này quả thực là được sửa rất tốt, mấy hôm trước chú còn cân nhắc một chuyện. Cháu nói xem nếu như huyện chúng ta đều nuôi lợn hết toàn huyện, đến lúc đó có phải thịt lợn cũng có thể mang ra ngoài bán qua đường thủy không?”
Tô Mạn lập tức nói: “Đương nhiên là được, bí thư Lâm, huyện Nam Bình chúng ta càng ngày càng phát đạt rồi đấy. Đây đều là nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của chú.”
Đây nếu là được người khác nịnh nọt thì bí thư Lâm sẽ không vui đâu. Nhưng một người có năng lực như Tô Mạn, khi nói lời ngon ngọt thì bí thư Lâm lại cảm thấy vui. Ở chỗ ông ấy, người có cống hiến cho huyện, khuyết điểm gì cũng có thể mỹ hóa thành ưu điểm.
“Vẫn là nhờ vào sự nỗ lực của những đồng chí như cháu, huyện chúng ta mới có được như ngày hôm nay đấy. Nói đến chuyện ban đầu xây dựng bến tàu, cháu với Tiểu Thôi cũng có đóng góp đấy. Một người đưa ra kiến nghị, một người đưa ra phương pháp. Nếu như người trẻ tuổi đều giống như hai đứa thì tốt rồi.”
“Người trẻ tuổi tốt hơn bọn cháu vẫn còn nhiều đấy, nước ta sau này sẽ là dân giàu nước mạnh.” Tô Mạn nói chắc nịch. Cô đã tận mắt nhìn thấy quốc gia cường thịnh đó rồi, không có ai có tự tin hơn cô cả.
Bí thư Lâm lại bật cười. Hôm nay tâm trạng ông ấy quả thực quá tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của bí thư Lâm, Tô Mạn cảm thấy làm nền như vậy cũng kha khá rồi, lúc này cô mới nói: “Bí thư Lâm, hôm nay cháu nhìn thấy từng vùng đất hoang rộng lớn ở bên bến tàu. Vùng đất hoang đó, trong huyện chúng ta có sử dụng làm gì không?”
Bí thư Lâm nói: “Đến lúc đó xây một vài ngôi nhà đi, dẫu sao thì quản lý bến tàu cũng cần có người. Còn phải xây nhà kho tạm thời. Phòng lúc gặp thời tiết xấu thì hàng hóa trên bến tàu có nơi để cất giữ.”
Điều này Tô Mạn cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi. Dẫu sao thì bến tàu nhất định sẽ có nhà kho, đây là kiến thức phổ thông.
“Thế diện tích có cần lớn không? Mai đây xưởng chúng cháu nhất định phải mở rộng rồi, cháu suy nghĩ muốn xây một nhà xưởng mới. Nếu không trong xưởng không đủ chỗ dùng thì làm lỡ việc sản xuất của chúng cháu. Bến tàu bên kia còn nhiều đất trống, cháu cảm thấy rất thích hợp.”