Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467 - Cảnh Giác

Chương 467 - Cảnh giác
Chương 467 - Cảnh giác

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Xưởng trưởng Cao vừa nghe còn mời xưởng trưởng Chu nữa thì nói: “Chỉ mời hai bọn chú?”

“Còn không phải sao, cháu thân với hai chú nhất rồi.”

Xưởng trưởng Cao có hơi do dự, nhưng lại muốn đi. Dù sao thì mỗi lần đi thì tốt xấu gì cũng có ích cho mình bên này.

Xưởng trưởng Cao cảm thấy mình giống như một người không biết ăn cá, mà lại khăng khăng thích ăn cá. Thường thường bị xương cá mắc ở cổ họng, mà vẫn còn muốn ăn miếng thịt cá.

“Thế được thôi.”

Tô Mạn không mời họ đến tiệm cơm quốc doanh, mà ăn ở xưởng gia dụng bên này. Cô bảo đầu bếp ở nhà ăn nấu hai món riêng, rẻ mà tiện lợi. Ăn xong thì thuận tiện đi đến phòng họp bàn công việc.

Xưởng trưởng Chu đến ngồi xuống bàn cơm, thấy bàn đồ ăn này thì trêu đùa: “Tiểu Tô à, xưởng trưởng như cháu đúng là tính toán chi li, xưởng đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, mời bọn chú ăn cơm còn phải ăn ở nhà ăn đơn vị.”

Tô Mạn nói: “Đồ ăn chỗ này của cháu cũng không kém hơn của tiệm cơm quốc doanh đâu. Đồ ăn toàn là món chính, nói câu thật lòng, mấy món này tệ hơn mấy món mà vài ngày trước ăn ư?”

Cái cô nói đến là bữa cơm mà vài hôm trước bí thư Lâm mời mọi người ăn.

Xưởng trưởng Chu không nói nên lời nữa rồi, mấy món của cô tốt hơn nhiều. Bí thư Lâm mời ăn cơm, họ chỉ ăn bầu không khí, nói đồ ăn ngon, thì đó là nhắm mắt mà nói.

Tô Mạn lại cười nói: “Hơn nữa, cháu tính toán chi li như thế, đó cũng là vì có nguyên do, không phải cháu đang chuẩn bị tập trung lực lượng làm việc lớn sao? Tiền phải được tiêu vào chỗ cần thiết nhất.”

Xưởng trưởng Cao ngồi bên cạnh vẫn luôn âm thầm ăn, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên, lòng thầm nghĩ đến rồi đến rồi, thế là đến rồi.

Xưởng trưởng Chu vẫn cứ lao đầu vào, hỏi: “Cháu đang chuẩn bị làm việc lớn gì thế?”

Tô Mạn cười nói: “Ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước. Ăn xong cháu sẽ cho hai chú xem thứ này. Bảo đảm là thứ đều có lợi cho mọi người.”

Xưởng trưởng Chu bị nhử rồi, ăn cơm cũng không thấy ngon nữa: “Không thể nói trước rồi ăn sao?”

“Thế thì không được, cháu sợ nói trước rồi lát nữa mọi người vui quá ăn cơm không nổi nữa.”

Xưởng trưởng Chu vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng xưởng trưởng Cao xua tay nói: “Ông Chu à, ông cứ để tôi ăn miếng cơm được không. Chúng ta lớn tuổi rồi, không chịu đói được.”

Xưởng trưởng Chu: “……”

Nghĩ đến lát nữa phải bàn công sự, xưởng trưởng Cao ăn cực kì nhiều, lòng thầm nghĩ thế nào cũng phải kiếm được chút.

Đồ ăn ở xưởng gia dụng, không ăn thì phí.

Xưởng trưởng Chu thì cứ nhớ đến chuyện tốt mà Tô Mạn nói nên cũng không ăn bao nhiêu.

Sau khi ăn xong, Tô Mạn dẫn họ đến trong phòng họp.

Đinh Linh pha cho mỗi người bọn họ một cốc trà nóng.

Xưởng trưởng Chu đến trà cũng không uống, vội vã hỏi Tô Mạn rốt cuộc là chuyện tốt gì.

Tô Mạn lấy ra đơn phê duyệt mà cô lấy được từ bên cục quy hoạch.

Xưởng trưởng Cao với xưởng trưởng Chu vừa xem thì biết đây là Tô Mạn đã tính đất ở bến tàu rồi.

Nơi đó mọi người đều không để ý đến. Xưởng trưởng Cao vì xưởng gạch cần đất để nung gạch, cho nên không thuận tiện di dời, chưa nghĩ đến. Xưởng trưởng Chu thì vì xưởng quần áo ở trung tâm huyện thành, vị trí địa lí vô cùng có ưu thế, cho nên cũng chưa nghĩ đến mảnh đất ở bến tàu.

Lúc này nhìn thấy Tô Mạn lấy vài mảnh đất này, cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ.

“Chỉ như vậy, có lợi ích gì với bọn chú?”

Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Cháu nghĩ như thế này, cả tỉnh Hồ Giang của chúng ta, cũng không phải mỗi một huyện thành, mỗi thành phố đều có vùng ven sông. Cho nên huyện chúng ta có phải có thể cung cấp cánh cửa tiện lợi cho họ rồi không. Sau này họ cũng có thể vận chuyển bằng đường thủy, như thế có thể tiết kiệm giá thành vận chuyển. Nhưng mà sau khi chuyển hàng hóa qua, cũng chưa chắc có thể lên tàu được ngay, có phải cần gửi ở đó? Chúng ta ở bên này sẽ xây dựng vài nhà kho lớn. Sau này để cho họ dùng. Họ sẽ đưa ít tiền thuê là được rồi.”

Xưởng trưởng Chu với xưởng trưởng Cao nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau.

Xưởng trưởng Chu nói: “Bến tàu chúng ta nhỏ như vậy, người ta bên kia chưa chắc biết đến.”

“Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta có thể viết bản thảo, tuyên truyền bến tàu huyện Nam Bình của chúng ta ra ngoài. Có rất nhiều cách tuyên truyền, chúng ta còn có thể để đồng chí ở bộ phận tiêu thụ đi bàn. Hai chú nói xem, nếu như xây dựng lên, có phải có thể kiếm được nhiều không? Cháu chuẩn bị thành lập một nhà kho bến tàu xưởng gia dụng. Bình thường khi rảnh thì chúng cháu lợi dụng chỗ trống để cho thuê.”

Bình Luận (0)
Comment