Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện Tống Ngọc Hoa và Tô Đại Trụ vào thành tham gia sát hạch công nhân, người trong nhà cũng không đi rêu rao bên ngoài, sợ thi không đậu sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
Vì xuất phát sớm nên đến trưa hai người đã tới huyện lý.
Tô Đại Trụ muốn đến xưởng nung gạch tham gia sát hạch, Tô Mạn cũng không tiện xuất hiện nên chỉ đành nhờ thư ký Đinh Linh dẫn Tống Ngọc Hoa tham gia sát hạch.
Đinh Linh hiểu rất rõ xưởng quần áo, trên đường đi cũng nói không ít chuyện với Tống Ngọc Hoa, còn cổ vũ cô ta: “Chị à, chị không cần nghĩ nhiều thế làm gì, chúng ta cứ yên tâm tham gia sát hạch đi. Bây giờ tốt hơn ngày xưa nhiều lắm, huyện lý quản rất nghiêm, sát hạch tuyển công nhân cũng rất công bằng, chỉ cần tay nghề chị tốt thì sẽ đậu thôi. Chẳng phải lúc trước chị cũng từng may rất nhiều đồ cho xưởng quần áo sao, nhất định có cơ hội.”
Bấy giờ Tống Ngọc Hoa mới có chút tự tin với bản thân.
Lúc đến cửa xưởng quần áo, nhìn tấm bảng hiệu trên cửa, cô ta kích động đến đỏ mắt. Đây chính là xưởng quần áo đó.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô ta tự cổ vũ cho bản thân rồi bước vào.
Tất cả công việc sát hạch đều được hoàn thành trong một ngày.
Xưởng gia dụng cũng tiến hành sát hạch trong cùng một ngày.
Lần tham gia sát hạch này, cả những người học nghề trong xưởng cũng tham gia. Dù sao thì trong huyện lý cũng chẳng còn bao nhiêu thợ mộc lành nghề. Chỉ có thể chọn trong số những người được bồi dưỡng trong xưởng.
Lần này Tô Tam Trụ cũng đến báo danh.
Trong lòng Tô Mạn nghĩ, lần này nhà họ Tô có đến ba người tham gia sát hạch tuyển công nhân. Cũng không biết được mấy người đậu.
Bên xưởng nung gạch, Tô Đại Trụ có chút căng thẳng mà tiến hành sát hạch. Bởi vì cần hiểu một số tư liệu hướng dẫn kỹ thuật nên xưởng nung gạch cũng cần thi viết. Mặc dù không cần kiến thức quá chuyên sâu nhưng cơ bản thì phải xem hiểu.
Cũng may trước đây Tô Đại Trụ không chịu thua kém người ta, tuy là học rất cực khổ nhưng cũng nhớ được một chút. Bây giờ đi thi mới biết nên viết thế nào.
Thi viết xong thì đến phần kiểm tra thao tác. Mấy cái này đều làm quen tay hết rồi, thi cũng khá.
Sau khi kiểm tra xong, anh ta quay qua nhìn Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc cười gật đầu.
Chỉ một hành động nhỏ ấy thôi cũng khiến Tô Đại Trụ vui vẻ cười ngây ngô.
Mãi đến khi Thôi Hướng Bắc dẫn anh ta đến gặp xưởng trưởng Cao thì anh ta vẫn đang ở trong trạng thái lâng lâng.
Xưởng trưởng Cao vốn muốn biết anh cả của Tô Mạn là người thế nào. Ông ta nghĩ tốt xấu gì cũng là anh em ruột, chắc cũng không thua kém nhau bao nhiêu. Nếu được sáu bảy phần như Tô Mạn thì sau này coi như trong xưởng cũng có người tài, có thể bồi dưỡng cho tốt, sau này còn giúp xưởng mình bày mưu tính kế.
Vậy nên ông ta mới bảo Thôi Hướng Bắc đưa người đến phòng làm việc một chốc.
Kết quả...
“Đồng chí Đại Trụ là anh cả ruột của xưởng trưởng Tô?” Thực sự là cùng cha cùng mẹ sinh ra sao, nếu là thật, cha mẹ họ thật sự quá thiên vị. Cái gì tốt cũng giành cho Tô Mạn hết.
Tô Đại Trụ còn vô cùng thành thật mà trả lời: “Đúng thế, là anh trai ruột, cùng cha cùng mẹ sinh ra. Tôi giống cha còn con bé giống mẹ.”
Xưởng trưởng Cao thật sự khó mà tưởng tượng ra sự kết hợp giữa cha Tô và mẹ Tô là thế nào.
Hình tượng của Tô Đại Trụ thật sự khiến ông gục ngã.
Nhưng có khi cậu ta đang cố tình che giấu, giả vờ thành thật trước mặt lãnh đạo.
Nếu là giả bộ thật thì cậu ta thực sự quá thông minh.
Xưởng trưởng Cao quyết định sẽ quan sát Tô Đại Trụ thêm một thời gian nữa.
Phải qua ba ngày mới có kết quả sát hạch.
Tô Đại Trụ coi như bình tĩnh, trực tiếp về xưởng hai thu dọn đồ đạc.
Tống Ngọc Hoa vẫn chưa về nhà, Tô Mạn giữ cô lại huyện thành đợi tin tức. Tránh cho cô ta phải chạy tới chạy lui.
So ra thì Tống Ngọc Hoa còn bình tĩnh hơn cô. Cả ngày trôi qua cũng chẳng thấy khẩn trương chút nào, ở trong ký túc xá dọn dẹp quét tước, giặt giũ quần áo cho Tô Mạn.
Ba ngày sau, cuối cùng thì bảng kết quả sát hạch cũng có.
Mới sáng sớm tinh mơ, Tống Ngọc Hoa đã chạy đến xưởng quần áo xem thông báo.
Nhìn một lúc lâu, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy tên mình trên bảng danh sách.
Cô ta sợ chỉ là người trùng họ trùng tên với mình nên phải mở to mắt đối chiếu thông tin cá nhân. Đến khi thấy dòng chữ đại đội Đại Kiều Loan công xã Bắc Hà thì mới dám xác định mình đậu rồi.