Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Đại Trụ nói: “Theo cháu thấy thì vẫn nên học tri thức, nhìn em gái lớn mà xem, tốt nghiệp xong sẽ được phân đơn vị cho làm.”
Có người lại nói, muốn học theo Tô Mạn, chẳng học hành gì nhiều cũng được làm xưởng trưởng.
Lý Xuân Hoa nói: “Con gái tôi được như thế, người khác muốn học là học được ư? Đầu óc là do trời cho, học không được.”
“...”
Sau khi đuổi hết nhóm người trong đại đội đi, người thân hai bên thông gia nhà họ Tô cũng đến chúc mừng.
Nhà mẹ đẻ Lâm Tuyết Cúc cũng rất để ý đến việc này, bà Lâm mang theo hai cân bột mì, hai lạng đường trắng tới. Ở trong thôn những thứ này đều được coi là lễ lớn.
Nếu là trước kia, bà Lâm sẽ không hào phóng như vậy, nhiều lắm chỉ cầm theo một cân ngô mà thôi.
Nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ nhà họ Tô một bước lên mây.
Không còn giống với họ nữa.
Nhớ lại ngày trước, bà ta thấy con rể mình quá thật thà, không làm được trò trống gì. Còn thấy con gái mình chịu thiệt. Bây giờ nhìn lại, làm gì mà thật thà, con rể bà là người chững chạc mới đúng.
Bà Lâm muốn bồi dưỡng tình cảm với con rể, lại hỏi: “Đại Trụ à, à thì, con làm công nhân rồi, có thể giúp đỡ anh cả nhà chúng ta một chút, không cần làm công nhân chính thức đâu, làm tạm thời thôi cũng được.”
Lâm Tuyết Cúc nghe bà nói thế thì nổi giận: “Mẹ! Tư tưởng đâu tư tưởng, phải chú ý tư tưởng của mẹ! Mẹ nói những lời như vậy trước mặt cán bộ là đang làm khó con!”
Bà Lâm: “....”
Tô Đại Trụ không muốn làm khó cha mẹ vợ: “Mẹ, anh vợ của con, con đương nhiên sẽ giúp.”
“Thật sao?”
“Thật chứ, mẹ chờ con một chút.” Tô Đại Trụ chạy đi mất, chẳng mấy chốc lại cầm một đống sổ sách và tài liệu trở về, kín đáo đưa chúng cho bà Lâm: “Đây đều là kinh nghiệm con tổng kết được khi làm trong xưởng, con phải học rất lâu mới nhớ được, mẹ cầm về đưa cho anh vợ xem đi, để họ học chút bản lĩnh, sau này trong xưởng có mướn thợ, bọn họ mà đi thi chắc chắn sẽ có lợi thế hơn người khác. Mẹ, mẹ đừng tùy tiện đưa cho người khác đấy nhé, con còn định truyền lại cho Thạch Đầu nhà chúng ta nữa cơ. Là bảo vật gia truyền đó.” Anh ta quả thực đã hết tình hết nghĩa với người anh vợ này rồi, ngay cả đồ gia truyền cũng lấy ra.
Bà Lâm: “...”C rể bà thật thà chỗ nào chứ rõ ràng là keo muốn chết.
Một bên khác mẹ Tống Ngọc Hoa cũng đang lôi kéo Tống Ngọc Hoa, hỏi cô sao được làm công nhân, có phải người trong nhà mở cửa sau cho không, còn hỏi có thể sắp xếp thêm không.
Mẹ Tống cũng chẳng phải người có ý tứ gì, nhà nghèo, con gái đông, không coi con gái như người. Lần này đến cũng là đến tay không, chẳng mang theo thứ gì.
Tống Ngọc Hoa chẳng chấp nhất mấy cái này làm gì nhưng nghe lời mẹ ruột mình nói, câu nào câu nấy đều ngầm chỉ nhà chồng mình giúp bà ta sắp xếp cho con trai mình, trái tim cô đã chuyển từ đau đớn sang chết lặng.
“Mẹ, con mới được làm công nhân, mẹ không vui vì con. Mà lại đến nhờ con giúp đỡ sao.”
Mẹ Tống nói: “Mẹ cũng vì tốt cho con thôi. Trước đây con bị Nhị Trụ khi dễ, chẳng phải là vì nhà mẹ đẻ của con quá yếu sao, không có cách nào làm chỗ dựa cho con. Nếu nhà mẹ đẻ con mạnh hơn chút thì chẳng phải nhà chồng cũng phải đối xử tốt với con?”
Lúc Lý Xuân Hoa bước vào cửa vừa hay nghe được lời bà ta nói, bà ta lập tức mắng lại ngay: “Cứ ở đó mà mơ mộng giữa ban ngày, muốn vượt mặt nhà chúng tôi, mấy thằng nhóc nhà bà có tiền đồ hơn nhà tôi chắc. Một đứa nhà tôi chấp bốn đứa nhà bà.”
Mẹ Tống: “...”
Mẹ Tống tức đến nổ phổi nhưng lại không dám cãi nhau ở nhà họ Tô, chỉ đành nuốt cục tức, hậm hực đi về, trong miệng còn lẩm bẩm bảo Tống Ngọc Hoa không có hiếu.
Đợi người đi rồi Lý Xuân Hoa mới nói: “Vợ thằng hai à, đừng tin những lời mẹ con nói, người đàn bà này ấy à, phải tự mình có bản lĩnh mới được.”
Nói thật thì, trước kia Lý Xuân Hoa thật sự rất không ưa mẹ vợ thằng hai. Lúc bà ấy bị bán đến nhà họ Tô làm con dâu nuôi từ bé cũng chỉ mới tám tuổi, chỉ dựa vào bản thân mà sống qua những ngày tốt đẹp. Vợ thằng hai thì, một bó tuổi rồi, trước đây vẫn luôn yếu đuối nhu nhược. May là sau này con gái bà làm cái vận động gì của bên hội phụ nữ, sau khi nó lên sân khấu diễn qua hai vở kịch thì người cũng trở nên tốt hơn nhiều.