Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Khóe môi của Tô Mạn ở đầu dây bên kia giật giật mấy cái: “Để tôi coi lịch làm việc của tôi đã.”
Thôi Hướng Bắc bắt đầu có chút khẩn trương.
Sau một lúc, Tô Mạn mới chậm rãi nói: “Hình như có nửa tiếng để ăn cơm.”
Thôi Hướng Bắc lập tức nói: “Nơi này không xa trường học lắm, tôi gọi đồ ăn trước, cô tới ăn là vừa! Toàn là những món... chị dâu cô thích ăn.”
Tô Mạn cười cười: “Vậy chị dâu tôi nhất định phải cảm ơn anh rồi. Cảm ơn anh nhé, sếp Thôi.”
Thôi Hướng Bắc: “...”
Ở bên kia, Tô Nhị Trụ thì đi đón vợ mình.
Lúc nhìn thấy Tống Ngọc Hoa mặc đồ lao động, tóc cắt xén ở xưởng quần áo, Tô Nhị Trụ suýt chút nữa đã không nhận ra cô.
Bỗng chốc anh ta có cảm giác nguy cơ tăng cao, bước tới cạnh Tống Ngọc Hoa nói: “Ngọc Hoa, anh nói em nghe này, ở tỉnh anh vô cùng cố gắng, các thầy bên đó đều bảo anh học nhanh, thích hợp nuôi heo. Nói anh chắc chắn có thể chăm heo tốt. Sau này anh nhất định sẽ có tiền đồ.”
Tống Ngọc Hoa gật đầu: “Tốt, tiếp tục cố gắng.”
Cảm giác bất an trong lòng Tô Nhị Trụ càng lớn. Anh ta thấy bản thân mình còn chưa đủ tốt, còn chưa đủ nỗ lực. Anh ta thấy mình vẫn nên yêu cầu thanh niên trí thức Thôi để anh ta đến trại nuôi heo tỉnh mấy lần nữa mới được.
Dù có phải ăn cùng ngủ cùng heo anh ta cùng bằng lòng. Chỉ cần có thể nuôi heo lớn mập là được.
Lúc đến tiệm cơm quốc doanh, đồ ăn đã được dọn xong.
Đều là người quen cả, chẳng có gì để mất tự nhiên. Tống Ngọc Hoa còn cảm ơn Thôi Hướng Bắc đã quan tâm đến Tô Nhị Trụ.
Tô Nhị Trụ nói: “Khách khí gì chứ, đây là người anh em tốt trong đời anh. Anh em ruột.”
Tô Mạn nói: “Vậy là em lại có thêm một người anh trai?”
Tô Nhị Trụ cười nói: “Cũng được, thanh niên trí thức Thôi rất tốt. Chúng ta có thêm một người anh em, không thiệt.”
Thôi Hướng Bắc: “...”
Vì e ngại có người khác ở đây nên Thôi Hướng Bắc rất thành thật ăn cơm, ngay cả nói cũng không nói nhiều. Chỉ để ý ghi nhớ những món ăn Tô Mạn đã ăn.
Sau khi ăn xong, Tô Mạn vội vã trở về trường học, Thôi Hướng Bắc cũng trở về xưởng. Tô Nhị Trụ tiễn Tống Ngọc Hoa về xưởng.
Lúc hai vợ chồng đi đến cửa xưởng quần áo, Tô Nhị Trụ vẫn còn luyến tiếc vợ mình. Nhất là khi nhìn thấy cửa xưởng quần áo, anh ta lại có cảm giác như thể bản thân và vợ đang ở hai thế giới khác nhau. Trong lòng như bị cái gì đó dày xéo: “Ngọc Hoa, anh thực sự sẽ cố gắng.”
Tống Ngọc Hoa quay đầu nhìn anh rồi nói: “Nhị Trụ, em ở đây đợi anh và Mễ Lạp.”
Trái tim Tô Nhị Trụ ngay lập tức nóng lên, nặng nề gật đầu: “Được!”
Tô Mạn đang ngồi trong phòng học lại nhận được thông báo, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt chín mươi ba phần trăm…
…
Sau khi các khi các nhà máy lớn tuyển dụng xong công nhân, việc sản xuất hàng loạt bắt đầu náo nhiệt lên. Mỗi ngày đều có hàng hóa được vận chuyển ra ngoài bằng đường riêng.
Việc này khiến xưởng sợi vải bông và vải lanh đỏ mắt ghen tị.
Năm ngoái xưởng trưởng Trần của xưởng vải bông và vải lanh đã mua một lô máy móc chuẩn bị sản xuất hàng loạt, kết quả công nhân chưa quen thuộc máy móc, làm trì hoãn thời gian, vất vả lắm mới sử dụng thành thạo được và bắt đầu sản xuất hàng loạt, sau đó lại phát hiện sản phẩm của họ bị ế hàng… Đúng vậy, ế hàng.
Cho đến bây giờ xưởng trưởng Trần cũng không nghĩ tới sản phẩm của xưởng thế mà lại không bán được. Trên đời này có cái gì không bán được đâu? Những người bình thường đó còn phải tìm đến các mối quan hệ để có thể mua được những sản phẩm vải bông và vải lanh tốt đấy.
Nhưng xưởng trưởng Trần không nghĩ tới một điều, các sản phẩm vải bông và vải lanh bán rất chậm, người bên ngoài cũng rất khó mua được. Cần phải kết nối tốt khâu trung gian. Nếu không người muốn mua không tìm thấy chỗ bán, người muốn bán cũng không tìm được khách hàng.
Xưởng trưởng Trần không hiểu những điều này, lúc trước khi ông còn làm xưởng phó là phụ trách trông coi sản xuất, tập trung chủ yếu vào sản xuất.
Đây cũng là lý do vì sao ông vừa thăng chức đã mua máy móc.
Nhưng bây giờ hiện thực đã cho ông một cú đau điếng.
Đang định sang năm mới thử lại, kết quả nhà máy của Nam Bình làm ăn phát đạt như vậy, làm ông có hơi lo lắng.
Thấy mọi chuyện không ổn, ông đi tìm huyện trưởng Cao nói chuyện.