Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cán bộ chuyên trách Hải nói: “Xưởng trưởng Tô, đây là một cơ hội tốt. Xưởng gia dụng Nam Bình còn rất nhỏ.”
“Xưởng gia dụng Nam Bình tự tin rằng sẽ tạo ra bản sắc riêng. Bây giờ còn nhỏ, nhưng rồi sẽ lớn lên thôi. Xưởng gia dụng Nam Bình hiện tại giống như một đứa nhỏ, cần được tôi luyện, tìm tòi chứ không phải cứ sống dưới đôi cánh của người lớn. Nếu thế thì dù lớn lên rồi cũng sẽ không có quá nhiều triển vọng.”
Tô Mạn không hề muốn đội tổ tông lên đầu mình. Nếu thực sự sát nhập với xưởng gia dụng của tỉnh, nơi đây sẽ biến thành phân xưởng, sau này có quyết sách gì cũng đều phải nghe theo, ở đây không dễ để làm gì đó. Mọi sự sắp xếp cho xưởng gia dụng Nam Bình của cô đều sẽ như dã tràng xe cát.
Cán bộ chuyên trách Hải nghe Tô Mạn nói vậy thì lại quan sát tỉ mỉ cô một lần nữa. Ông ta cảm thấy đồng chí này không hề giống một cô gái trẻ. Phó chủ nhiệm Hình hơi không vui, nhưng nghĩ đến xưởng mình không mặn mà lắm với cái xưởng nhỏ này nên ông ta cũng kệ, có điều vẫn đề nghị chuyện tham quan xưởng.
Tất nhiên Tô Mạn phối hợp với chuyện này, chẳng có gì là bí mật ở đây cả. Tô Mạn đích thân dẫn bọn họ tham quan khu xưởng, trước hết là đến ban sản xuất, những người thợ đang làm việc đâu vào đấy, thợ học việc ở bên cạnh chịu khó giúp đỡ, ai làm phần người đấy.
Kể cả có người ngoài đến tham quan, bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, cứ cặm cụi làm việc. Điều này khiến những người tham quan khá bất ngờ. Ở xưởng gia dụng tỉnh sẽ tồn tại vài trường hợp đục nước béo cò, còn công nhân ở đây lại rất chăm chỉ. Chỉ nhìn thôi đã thấy bọn họ vô cùng tận tụy.
Các thợ đang làm việc không biết suy nghĩ của những người này, bọn họ chỉ biết phải làm nhiều việc hơn nữa. Ai bảo bọn họ phải chấm hiệu suất hằng tháng chứ. Người nào làm việc chăm chỉ và có nhiều đóng góp cho xưởng sẽ được thưởng. Sau này sẽ dựa vào đó để thăng chức. Không ai dám bỏ lỡ thời gian quý giá nên đều ước mong sao có thêm một đôi tay nữa.
Sau khi tham quan xưởng xong, phó chủ nhiệm Hình cảm thấy chẳng trách xưởng gia dụng Nam Bình có thể phát triển. Quản lý công nhân rất tốt. Tất cả đều một lòng vì xưởng, không ai lười biếng, không ai ma mãnh. Có được sức mạnh đoàn kết như thế này, làm sao đơn vị có thể không phát triển được?
Tô Mạn tiếp tục dẫn bọn họ đi tham quan kho vật liệu. Chủ nhiệm ban tiêu thụ, đồng chí Tưởng Hiểu Lượng, được Tô Mạn gọi lại để giới thiệu về các loại gỗ của kho cho những người này.
“Đều là gỗ trong rừng già, gỗ hơn trăm tuổi cũng có. Chúng tôi hoàn toàn nghiêm khắc trong việc quản lý gỗ, gỗ của xưởng gỗ chúng tôi do chính chuyên gia chọn lựa chứ không để công nhân tùy tiện đốn. Sau khi gỗ được đưa về xưởng gỗ, chúng tôi sẽ gia công bằng kỹ thuật đặc biệt, đảm bảo gỗ sẽ chống ẩm, chống sâu mọt, kiên cố và bền...”
Lại bắt đầu khoe khoang. Và cũng chỉ có phó chủ nhiệm Hình là người trong ngành mới nghiêm túc nghe, ông ta còn đến gần để quan sát vật liệu gỗ. Tô Mạn thấy cán bộ chuyên trách Hải và những người còn lại nghe không hiểu thì cười nói: “Bọn họ nói về gỗ, tôi sẽ dẫn các vị đi xem cái khác nhé, lát nữa đồng chí của tôi sẽ dẫn chủ nhiệm Hình đến sau.”
Quá trình chào hàng này không nên để lãnh đạo nhìn thì hơn, sợ rằng những cán bộ chính trực như bọn họ sẽ không chịu nổi. Cán bộ chuyên trách Hải cũng không có hứng thú gì về gỗ, ông ta muốn xem cách quản lý xưởng này hơn nên đã đi theo Tô Mạn đến chỗ khác để tham quan.
Thấy cán bộ chuyên trách Hải và những người khác đi rồi, phó chủ nhiệm Hình cũng muốn đi theo, rồi ông ta nói một câu: “Vật liệu tốt lắm.”
Tưởng Hiểu Lượng cười và giữ tay phó chủ nhiệm Hình đang muốn rời đi để không cho ông ta đi: “Tất nhiên là tốt rồi, quan trọng là giá cả lại không đắt. Tôi đã từng tìm hiểu về gỗ của xưởng gia dụng tỉnh, nói thật thì gỗ nhiều thì nhiều nhưng quá tạp, không được chất lượng như chỗ chúng tôi. Các anh làm đồ gia dụng bình thường còn được, nhưng nếu muốn làm những thứ hơi quý giá một chút thì lại không ổn. Chúng ta không thể lừa tiền của dân thường được, đúng không? Chúng ta phải tiền nào của nấy, đảm bảo đồ khi được khách hàng mua về đều sẽ đáng với số tiền bỏ ra.”
“...” Phó chủ nhiệm Hình gật đầu.
“Tôi nghe xưởng trưởng của chúng tôi nói, xưởng gia dụng tỉnh rất chiếu cố chúng tôi, cùng chung một tỉnh, lại còn làm đồ gia dụng, hay là thế này nhé, nếu xưởng gia dụng tỉnh nhập vật liệu ở chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy giá nội bộ, mọi người cứ tùy chọn. Giao thông bây giờ thuận tiện, đường thủy, đường bộ một lúc là tới, gần hơn so với xưởng gỗ trước kia của mọi người.”