Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sân khấu đã bắt đầu khai mạc.
Vì đã có kinh nghiệm nên lần này diễn tự nhiên hơn. Lý Xuân Hoa đóng hình ảnh bà mẹ chồng độc ác vô cùng giống. Một đám người bên dưới nghiến răng nghiến lợi.
Ngay cả chủ nhiệm Hách cũng tức đến đỏ mặt khi xem: “Có không ít người như thế này. Lần trước tôi đã thấy một người trong đại đội Liên Hoa. Còn ác hơn thế này nữa!”
Chuyện xưa bước vào giai đoạn Tống Ngọc Hoa được các cán bộ của liên đoàn phụ nữ công xã giáo dục, Tống Ngọc Hoa rời khỏi mẹ chồng độc ác và chồng mình, tham gia xây dựng quê hương và trở thành một nữ cán bộ kiên cường, chủ nhiệm Hách gật đầu hài lòng: “Nếu được như vậy thì thật tốt. Haiz, không ai trong số những người phụ nữ mà tôi đã giáo dục sẵn sàng thay đổi. Họ thà bị chồng giữ ở nhà mắng nhiếc hơn là đứng lên.”
Sau khi kết thúc câu chuyện, chủ nhiệm Hách cùng với mọi người vỗ tay khen ngợi: “Một màn trình diễn rất tốt, câu chuyện này rất hay. Rất có tính giáo dục.”
Ngay sau khi câu chuyện thứ hai lên sân khấu, chủ nhiệm Hách lại lau nước mắt.
Lưu Tam Bà thực sự rất yêu con trai của mình, bà ấy thể hiện trọn vẹn tình yêu của người mẹ ăn mày dành cho con trai mình, khiến cho mọi người vô cùng xúc động.
Chủ nhiệm Hách nghĩ đến những bà mẹ mà mình từng tiếp xúc trước đây, dù con trai có đánh mắng mình như thế nào cũng không đành lòng để người của công xã giáo dục con trai mình.
Sau khi nhìn thấy con trai và con dâu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, chủ nhiệm Hách hỏi: “Người mẹ ăn mày này đã chết rồi sao?”
Đội trưởng Quách cũng đã từng hỏi qua Tô Mạn câu này.
Tô Mạn nói với ông rằng đây là một kết thúc mở để mọi người có thể tùy ý tưởng tượng. Có người hy vọng con trai, con dâu cả đời ân hận, như vậy xem như người mẹ ăn mày đã chết rồi.
Một số người thích một kết thúc có hậu, xem như người mẹ ăn mày vẫn còn sống.
Vì vậy, đội trưởng Quách hỏi: “Chủ nhiệm Hách nghĩ thế nào?”
“Hẳn là còn sống.”
“Quả thật đúng như vậy.” Đội trưởng Quách cười nói: “Không chết, còn sống, con dâu hiếu thuận, gia đình hòa thuận mỹ mãn.”
Chủ nhiệm Hách cũng vui vẻ: “Tôi đã nói mà, chuyện như thế này nhất định kết thúc sẽ có hậu.”
Cuối cùng là câu chuyện về trẻ mồ côi của Trần Ngân Hoàn.
Chủ nhiệm Hách cũng rất đồng cảm với câu chuyện này, hội phụ nữ của công xã luôn muốn chăm sóc những đứa trẻ mồ côi này, nhưng khả năng của họ có hạn nên đã để đại đội tự lo cho bọn nhỏ.
Nhưng đại đội thực sự không quản được. Nếu như xã viên trong đội có thể giống như trong chuyện xưa này giúp đỡ một tay, thật đúng là giảm bớt được không ít gánh nặng, cũng có thể chăm sóc cho bọn nhỏ tốt hơn.
Đội trưởng Quách nói: “Ba đứa trẻ trong đây là anh em ruột. Chúng đúng là trẻ mồ côi trong đội chúng tôi. Không cha không mẹ, nhưng các thành viên trong đội đều tốt với chúng, giống như trong chuyện xưa kia, giúp đỡ sửa lại nhà, gánh nước. Những đứa bé này cũng có tình có nghĩa, giúp mọi người lấy củi. Mọi người đều thân thiết gắn bó.”
Nghe xong, chủ nhiệm Hách càng vui mừng nói: “Đội trưởng Quách, đội anh làm những việc này thật sự tốt đến không có gì để nói nữa. Tôi nhất định sẽ nói với bí thư về chuyện này.”
Trong lòng đại đội trưởng Quách hơi run, nhưng vẻ mặt vẫn đâu ra đấy đáp: “Đó là trách nhiệm và công việc của chúng tôi, nên như vậy, nên như vậy.”
Sau khi kết thúc câu chuyện, chủ nhiệm Hách ngay lập tức quyết định bàn bạc với bí thư công xã để các diễn viên này ra ngoài tiếp tục biểu diễn.
Vốn dĩ định tự mình tìm diễn viên, nhưng sau khi xem những người này diễn, chủ nhiệm Hách cảm thấy diễn xuất đã rất tốt rồi, có tìm cũng không được. Có câu một chuyện không để hai người định đoạt, để những người này tiếp tục diễn là tốt nhất.
Loại chuyện này đối với đại đội là chuyện tốt, đội trưởng Quách đương nhiên không có vấn đề gì. Tuy nhiên, là một cán bộ, phải chiến đấu vì quyền lợi của các thành viên trong đại đội mình.
Nếu đi ra ngoài, làm việc ít hơn, liệu có ảnh hưởng đến công việc không?
Đi ra ngoài diễn có được tính công điểm không, nếu tính nhưng không làm việc nông như vậy sẽ không công bằng với các thành viên khác.
Nếu không được tính, các diễn viên sẽ không vui.
Ông cười xoa bàn tay nói: “Chủ nhiệm Hách, nhiệm vụ của chúng tôi cũng khá nhiều. Những người này đi ra ngoài...”
Chủ nhiệm Hách cũng là người từng trải, trợn trắng mắt nói: “Có trợ cấp. Công xã có trợ cấp. Mỗi người được trợ cấp sáu lạng bột ngô một ngày.”
Ồ, sáu lạng bột ngô cũng không ít. Nếu nấu lên thành cháo thì sẽ đủ ăn.
Đội trưởng Quách vui vẻ đồng ý ngay lập tức.