Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Cái đó chắc chắn không phải, cho dù có quen hay không thì chú vẫn là lãnh đạo của bọn cháu, chúng cháu còn có thể trốn lãnh đạo được sao? Chuyện đó không có khả năng. Chúng cháu chỉ nghĩ đến việc tạo dựng một ấn tượng tốt ở trước mặt lãnh đạo mới. Tránh để lần đầu tiên báo cáo công tác làm không tốt, khiến chú ghét bỏ.”
Những lời nói mang theo chút nịnh nọt này của Tô Mạn, khiến huyện trưởng Triệu nở nụ cười.
Ông ta cảm thấy sở dĩ đồng chí nhỏ này có khả năng lên chức nhanh như vậy, ngoại trừ có năng lực ra, còn là vì biết nói chuyện. Nếu như đi làm thư ký, nói không chừng cũng có thể làm tốt.
“Quang Minh này, cháu xem đồng chí Tô Mạn biết nói chuyện bao nhiêu, cháu phải học hỏi đồng chí Tô Mạn đấy.”
Ngụy Quang Minh ở bên cạnh cười: “Vâng, sau này cháu sẽ tìm thêm cơ hội học hỏi xưởng trưởng Tô.”
Tô Mạn thầm nghĩ tuyệt đối đừng.
Nói một lúc như vậy, cũng không tiến triển được gì. Huyện trưởng Triệu cũng gần như đã biết được suy nghĩ của Tô Mạn. Đây chính là con cá chạch nhỏ rất trơn tuột, khác với người trẻ tuổi một lòng phấn đấu mà ông ta nghĩ đó. Cho nên ông ta cũng không tiếp tục nói chuyện mà dẫn bọn họ đi vào phòng họp.
Trong phòng họp, đám người xưởng trưởng Chu đã tới và đều đang ở trong này đợi. Bọn họ còn tưởng rằng Tô Mạn chưa tới, kết quả sau khi nhìn thấy cô đi theo phía sau huyện trưởng Triệu qua đây, huyện trưởng Triệu còn tỏ ra vô cùng hòa nhã cô, trong lòng mọi người như bị sét đánh.
Tô Mạn lén lút đảo trắng mắt với bọn họ, lúc này bọn họ mới lấy lại bình tĩnh.
Sau khi huyện trưởng Triệu tới, bắt đầu chủ trì cuộc họp. Đầu tiên là nói một vài lời phát biểu liên quan đến công việc trong huyện, sau đó kêu mọi người bắt đầu nói đến tình hình công việc ở đơn vị mình một chút.
Loại chuyện này mọi người đã làm rất nhiều. Trước khi tới đây đã chuẩn bị sẵn trong đầu, phát biểu giống như đi học, từng người đứng dậy báo cáo tình hình công việc trong nhà xưởng mình.
Tình hình năm nay vẫn không tệ, tình hình mà mọi người báo cáo đều rất tốt.
Sau khi huyện trưởng Triệu nghe xong, cũng khích lệ: “Xưởng gia dụng của Tiểu Tô làm rất tốt, năm nay xưởng quần áo và xưởng nung gạch cũng tiến bộ rất lớn, phải tiếp tục duy trì.”
Sau đó không nhắc đến những xưởng khác nữa.
Tô Mạn thầm nghĩ, đoán chừng trước đó vị huyện trưởng Triệu này đã điều tra bọn họ rõ ràng, rồi biết trước đây ba xưởng bọn họ có quan hệ tốt với bí thư Lâm.
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao hiển nhiên cũng biết, đều cười khiêm tốn, sau đó nói đều là công lao của huyện, là việc mình nên làm thôi.
Một buổi họp xong xuôi, huyện trưởng Triệu cũng quen thuộc với tình hình của các đơn vị trong huyện, nhưng đồng thời cũng biết thái độ của những lãnh đạo ở đơn vị này.
Đều là một đám cá chạch hết.
Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, huyện trưởng Triệu nói với Ngụy Quang Minh: “Vẫn phải bắt tay vào từ bên Tô Mạn, cô ta có nền móng ngắn nhất ở huyện, quan hệ liên quan cũng ít. Hơn nữa trước đây phó huyện trưởng Trình cũng là người của công xã Bắc Hà. Mối quan hệ này của cô ta vẫn rất hữu dụng.”
Ngụy Quang Minh gật đầu, sau đó cười bảo: “Đồng chí Tô Mạn là một nữ đồng chí khó lường, cháu chắc chắn sẽ thường xuyên tìm cô ấy trao đổi.”
Một bên khác, sau khi đám người Tô Mạn ra khỏi cơ quan huyện, đều chạy tới bên tiệm cơm quốc doanh ăn chung. Bữa cơm này xưởng trưởng Trần mời, hơn nữa còn là ông ta chủ động đề nghị mời khách.
Đám người Tô Mạn cũng không khách sáo, chọn vài món ngon rồi quây lại một bàn.
Xưởng trưởng Trần nghiêm túc bảo: “Các ông sẽ không phản bội đấy chứ?”
Tô Mạn đảo trắng mắt.
Xưởng trưởng Cao cũng trừng mắt với vẻ dữ tợn.
Xưởng trưởng Chu chẳng muốn nhìn ông ta.
Xưởng trưởng Trần nhìn thái độ này của bọn họ thì nôn nóng: “Các ông làm thế là có ý gì, bày tỏ thái độ đi có được không. Tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng là người một nhà rồi. Tôi vừa nhìn ra được, người đó là muốn lôi kéo một bên đánh một bên. Ông nhìn xem, vừa rồi ông ta tốt với ba nhà các ông bao nhiêu, trong miệng còn biểu dương, nói chuyện còn mang vẻ mặt ôn hòa, còn đối với chúng tôi thì trừng mắt, đối xử khác biệt.”
Xưởng trưởng Cao đáp: “Cái này không phải rất bình thường sao, ai kêu ba nhà chúng tôi ưu tú chứ?”
“...”
Xưởng trưởng Chu bảo: “Được rồi ông Trần, ông cũng đừng nghĩ lung tung, chúng tôi cũng không nghĩ gì cả, chỉ muốn ngoan ngoãn quản lý nhà xưởng thôi. Chúng tôi cũng không phải người của cơ quan huyện ủy, bình thường cùng lắm chỉ là đi vào huyện báo cáo công việc mà thôi, đừng tham gia vào những chuyện này.”