Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn Tô Thu Nguyệt đứng lớp nửa ngày, Tô Mạn cũng không có gì để hướng dẫn, chỉ nói cô ta phải chú ý kỷ luật lớp học, nếu thực sự không quản lý được thì để cán bộ lớp quản lý, cô đã sắp xếp vài em học sinh thực lực quản lý kỷ luật rồi.
Chỉ hai ngày sau khi sắp xếp xong công việc, chủ nhiệm Hách đã dẫn đoàn của công xã đến. Khỏi phải nói, rất trang trọng.
Không chỉ dẫn vài dân quân đến để duy trì trật tự, bà ta còn dẫn theo cả gánh hát đến. Biết Tô Mạn là trưởng đoàn của Đại Kiều Loan, bà ta đã cố ý làm quen với Tô Mạn.
“Cháu phụ trách hội liên hiệp phụ nữ thuộc ban quản lý đại đội hả? Cô chưa thấy cháu đi họp lúc nào.”
Tô Mạn nhìn đại đội trưởng Quách.
Đại đội trưởng Quách cười nói: “Đồng chí Tô Mạn tạm thời vẫn chưa phải là người của hội liên hiệp phụ nữ mà là đối tượng đào tạo trọng điểm. Coi như là cán bộ dự bị đi.”
Chủ nhiệm Hách nói: “Tôi phải nói với ông cái này, nếu là cán bộ tốt thì phải trọng dụng. Chuyện đi diễn lần này là chuyện lớn, đồng chí Tô Mạn có thể sắp xếp giỏi như thế này chứng tỏ là người có năng lực. Phải tạo cơ hội nhiều hơn nữa.”
“Chắc chắn rồi, tôi vẫn luôn để ý mà.” Đại đội trưởng Quách cười lớn, trong lòng càng cho là vậy, nếu để Tô Mạn đến ban quản lý đại đội và phụ trách hội liên hiệp phụ nữ thì sau này không cần phải bận tâm gì đến công việc của hội liên hiệp phụ nữ nữa. Ít ra có thể báo cáo kết quả với chủ nhiệm Hách.
Chủ nhiệm Hách không ở lại đại đội Đại Kiều Loan lâu mà dẫn Tô Mạn cùng những người khác đến đại đội Liên Hoa.
Trên đường đi, chủ nhiệm Hách đã kể về tình hình của đại đội Liên Hoa cho Tô Mạn nghe.
Đại đội Liên Hoa khác với đội sản xuất Đại Kiều Loan. Đại Kiều Loan là nơi đa họ sống xen kẽ, còn đại đội Liên Hoa chỉ có một họ duy nhất. Trước đây là thôn do một dòng họ lập nên, vì vậy ở đó có rất nhiều phụ nữ sống trong cực khổ.
Hai năm trước, có một người phụ nữ suýt bị dìm xuống ao, nếu không nhờ người của công xã đến kịp thời, đồng chí nữ đó đã bị người ta sát hại rồi.
Thật ra trong đội cũng có người không chịu được, nhưng do xung quanh đều là họ hàng thân thích nên không dám nói nhiều, chỉ có thể vờ như không thấy gì.
Hơn nữa nghe nói còn có rất nhiều đại đội giống như vậy. Các thôn làng hồi trước đều do một dòng họ chung sống với nhau, bình thường thì không có gì, nhưng có chuyện thì lại rất đoàn kết.
Tô Mạn thầm nghĩ xem ra công việc của hội liên hiệp phụ nữ rất đáng làm. Nhiệm vụ giải cứu trẻ con và phụ nữ rất nặng. Cái này có thể cho cô không ít điểm thánh mẫu.
Đến đại đội Liên Hoa, đội hình lưu diễn được chào đón bởi cán bộ đại đội.
Các cán bộ của đại đội Liên Hoa sớm đã nghe nói lần này đến diễn chứ không phải đến để tuyên truyền giảng giải tài liệu. Bọn họ còn tưởng công xã bố trí người đến chiếu phim.
Chiếu phim là chuyện vui của cả đại đội, nhưng sau khi thấy diễn viên, bọn họ bối rối gãi đầu rồi hỏi nhỏ chủ nhiệm Hách: “Chỉ có mấy người này thôi sao? Họ không giống với các diễn viên trong phim mà giống với chúng tôi hơn.”
Chủ nhiệm Hách nghiêm túc nói: “Bọn họ chính là nông dân chúng ta, tất nhiên để các nông dân đóng là thích hợp nhất.”
Bà ta nói rất đàng hoàng nhưng trong lòng lại thầm mắng, bà đây đến là để dạy dỗ các người, không phải đến đóng phim.
Mặc dù không phải là các diễn viên chính quy khiến người ta rất thất vọng, nhưng dù sao cũng có hoạt động giải trí, các cán bộ đại đội vẫn rất hăng hái. Buổi chiều, bọn họ đã bắt đầu dựng sân khấu.
Sau khi tan làm, tất cả người dân nhận được thông báo đã đến quảng trường của đại đội. Bởi vì do công xã sắp xếp nên buổi diễn này trông có vẻ trang trọng hơn trước rất nhiều.
Trước tiên, các thành viên của gánh hát đã thổi một khúc bi thương thảm thiết để khuấy động không khí. Ngay lúc này, cô gái mệnh khổ Tiểu Ngọc đã ra sân khấu. Cùng một diễn xuất nhưng hiệu quả đem lại ở đại đội Liên Hoa càng khác biệt.
Lúc trước, Tống Ngọc Hoa và các diễn viên khác đều là người quen, dù diễn hay nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy đấy là người quen, biết là diễn nên vẫn giữ lý trí.
Còn bây giờ, khuôn mặt của Tiểu Ngọc và những người khác đều xa lạ, cộng thêm khuấy động không khí, người xem đã bất giác nhập tâm.
Rất nhiều cô gái đã nhìn thấy hình bóng của mình ở Tiểu Ngọc, thấy Tiểu Ngọc bị mẹ chồng giày vò, bị chồng chửi đánh, mọi người ở dưới đều không cầm được nước mắt.
Một số người đàn ông có lương tâm thậm chí không nhịn được mà đứng dậy khỏi ghế, bảo đồng chí Tô Nhị Trụ và Lý Xuân Hoa bước xuống để bị đánh.