Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngược lại Tô Mạn không biết chuyến đi lần này của mình, thiết lập cho mình một dáng vẻ tiểu tiên nữ.
Sau khi trở về trong huyện, cũng chỉ nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau cô mặc đồ lao động, búi tóc tới tuần tra công tác trong xưởng.
Khí thế đó như là nữ vương tuần tra lãnh địa của mình.
Sau khi tuần tra xong thì họp. Bàn bạc kế hoạch công việc của năm sau cùng các lãnh đạo xưởng.
Tô Mạn chuẩn bị xây thêm mấy xưởng gỗ nữa.
“Bây giờ việc làm ăn trong xưởng càng ngày càng tốt, tôi cũng rất tin tưởng vào công tác năm tới của bộ phận tiêu thụ bộ, cũng rất tín nhiệm với năng lực của xưởng trưởng Tưởng. Cho nên chắc chắn không đủ xưởng gỗ. Ít nhất cũng phải thành lập hai nhà xưởng nữa. Đồng thời chất lượng gỗ có thể cung cấp cho chúng ta càng tốt hơn, mặt khác, gỗ dư cũng có thể tiêu thụ ra vùng ngoài. Đây cũng là khởi nguồn làm ăn của xưởng gia dụng chúng ta . Sau khi những khúc gỗ này bán ra nhận được tiền, có thể dùng để mua sắm vật liệu khác. Ví dụ như nói đồ bằng da và vải dệt. Sang năm chúng ta lại làm một vài sô pha và giường kiểu mới.”
Tưởng Hiểu Lượng lập tức kích động đón nhận nhiệm vụ này. Bây giờ anh ta vừa mới làm phó xưởng trưởng, đúng là thời điểm cần làm ra một vài thành tích nữa để củng cố địa vị của mình.
“Mặt khác, tôi chuẩn bị dành một chỗ trống trong nhà xưởng của xưởng cũ bên kia, làm một căn cứ huấn luyện. Ngoại trừ công nhân mới ở bên đó tiến hành huấn luyện, tôi còn chuẩn bị tiến hành huấn luyện cho thanh niên của một vài nơi không phải đơn vị. Để dự trữ nhân tài cho đơn vị chúng ta sử dụng. Nam Bình nhiều rừng cây, đây là ưu thế. Tôi hy vọng về sau Nam Bình có thể phát triển trở thành quê hương của đồ gia dụng. Là lý tưởng, cũng là mục tiêu của chúng ta.”
Quê hương của đồ gia dụng?
Tên gọi này khiến cho trong lòng mọi người nóng cháy.
Không dám tưởng tượng có một ngày khi Nam Bình thật sự được đội lên cái tên này là bộ dáng thế nào.
…
Tô Mạn bên này mới mở hội nghị công tác của năm sau ở trong xưởng. Thư ký Tôn bên người bí thư Cao đã gọi điện thoại, thông báo xưởng trưởng của các đơn vị đi họp.
Lần này hội nghị được mở là hội nghị huyện ủy, cán bộ đi rất nhiều. Dưới tình hình chung, những đơn vị như Tô Mạn bọn họ chính là đi làm người nghe, biết quyết sách trong huyện là được. Cho nên mọi người cũng không quá chú trọng.
Chẳng qua chỉ là khó hiểu, năm rồi vào khoảng thời gian này trên cơ bản trong huyện sẽ không họp. Dù sao cũng sắp năm mới, những điều nên nói vào cuối năm cũng nói gần hết rồi.
Sau khi mọi người vào trong huyện, thì thấy bí thư Cao và huyện trưởng Triệu ngồi ở trong phòng hội.
Tô Mạn còn thấy thư ký Ngụy, sau khi thư ký Ngụy trông thấy Tô Mạn, ánh mắt hiện lên một vẻ ghét bỏ.
Tô Mạn coi như không thấy, trực tiếp không nhìn kẻ này.
Bây giờ thư ký Ngụy ở trong huyện trải qua không được tốt lắm, huyện trưởng Triệu cũng không muốn nhìn thấy anh ta, Tô Mạn đoán người này đầu năm sẽ đi.
Lần này họp rất nhiều người tới, các lãnh đạo của mỗi một ngành và cục đều đến đây.
Tô Mạn bọn họ ngồi vào vị trí, nghe bí thư Cao nói tới nội dung của hội nghị lần này.
“Hôm nay cũng nói cho mọi người một tin tức tốt, cả huyện chúng ta nuôi heo rất thành công, tổn thất rất nhỏ, nói chung là, tạo ra hiệu quả và lợi ích rất lớn, nhất định nâng chất lượng cuộc sống của người dân Nam Bình lên một tầm cao. Cho nên năm nay trong huyện vẫn sẽ tiếp tục nuôi heo, phương diện này do đồng chí Trình Xuân Bình theo dõi.”
Bây giờ phó huyện trưởng Trình là người quản lý nông nghiệp, trong nông nghiệp cũng bao gồm công việc về mặt chăn nuôi. Phó huyện trưởng Trình lập tức vui vẻ đồng ý. Ông ta có kinh nghiệm ở Bắc Hà bên kia, cho nên chuyện này không phải vấn đề gì lớn. Lát nữa ông ta cần đi tìm Tiểu Tô thương lượng một chút xem đầu năm làm việc thế nào mới có thể làm ra thành tích.
Sau khi nói xong chuyện nuôi heo, bí thư Cao để huyện trưởng Triệu nói chuyện. “Huyện trưởng Triệu có một đề nghị, hôm nay cũng nhắc tới ở hội nghị, nghe ý kiến của mọi người.”
Huyện trưởng Triệu tuyệt đối không muốn nhắc tới ở đây, phần lớn người ở đây đều chung phe với bí thư Cao, không mấy người nghe ông ta.
Nhưng ông ta muốn nhìn thử xem, rốt cuộc mình ở trong cái huyện này bị gò bó tới mức độ nào.