Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60 - Học Hỏi

Chương 60 - Học hỏi
Chương 60 - Học hỏi

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tuy khác công xã, nhưng các đội sản xuất lại liền kề với nhau. Người ta thấy đội sản xuất kế bên hát hò diễn kịch sôi động, đội sản xuất của mình lại yên tĩnh vô cùng, chẳng có gì hết, người dân không chịu, nháo nhào đòi đại đội cũng làm gì đó náo nhiệt.

Không cho ăn no cũng nên để người ta có hi vọng chứ.

Chuyện này đã kinh động các công xã khác. Công xã vừa dò hỏi là do công xã Bắc Hà khởi xướng liền cho người đến học hỏi.

Sau khi làm ra nhẽ mới biết chỉ hỏi thôi thì không có tác dụng, không có kinh nghiệm thì người bình thường không làm được. Được thôi, phải mời người ngoài đến đây rồi.

Chủ nhiệm Hách cũng không ngờ chuyện này lại gây tiếng vang đến như vậy. Nhưng đối với công xã Bắc Hà, đây rõ ràng là chuyện tốt, ngay cả bí thư Trình của công xã cũng quan tâm đến chuyện này.

Ông ta nói lúc đi họp ở huyện, bí thư công xã khác đã hỏi ông ta chuyện này để học hỏi kinh nghiệm.

Các cán bộ huyện nghe đến đâu cũng thuận miệng hỏi đến đấy. Bí thư Trình cũng tiện thể báo cáo tình hình. Cán bộ huyện đã khen ngợi công xã Bắc Hà sáng tạo, biết làm việc.

Từ trước đến nay, công việc của hội liên hiệp phụ nữ không được coi trọng, lãnh đạo huyện có lẽ chỉ thuận miệng khen thôi, nhưng bí thư Trình cảm thấy lãnh đạo cấp trên đã khen rồi, hiển nhiên phải làm cho tốt.

Hơn nữa, công xã khác cũng đến học hỏi kinh nghiệm, điều này khiến ông ta nở mày nở mặt. Thế là ông ta giao cho chủ nhiệm Hách phụ trách công tác kết nối.

Trước đây chủ nhiệm Hách đã đưa ra biện pháp, bây giờ nghe bí thư Trình chủ động nêu ra việc này, bà ta tiện hỏi: “Tôi nhất định sẽ làm tốt, nhưng cũng cần có người quen làm việc này. Bí thư Trình cũng biết chuyện này khởi nguồn từ đại đội Đại Kiều Loan, bọn họ có kinh nghiệm, làm việc tốt. Nếu để chúng ta tự làm thì khó lắm.”

Bí thư Trình vừa uống trà vừa nói: “Vậy thì vẫn để bọn họ làm, đều trực thuộc công xã nên bà cứ việc điều động người.”

“Nói thì nói thế, nhưng người làm việc này không phải người của hội liên hiệp phụ nữ, cũng không phải người của đại đội sản xuất, cùng lắm xem như là cán bộ dự bị của đại đội Đại Kiều Loan thôi. Bí thư nói xem, nếu đến công xã khác, tôi phải giới thiệu thế nào đây? Có khi người ta lại nói hội phụ nữ của công xã ta không có người làm mà phải tìm một dân thường đến làm.”

Bí thư Trình nói: “Giỏi như vậy mà đại đội không sắp xếp chức vị cho người đó ư?”

“Một củ cải có một cái hố, làm gì có nhiều hố đến vậy chứ.”

Bí thư Trình trầm ngâm.

Thật ra chuyện bố trí cho cán bộ nhỏ không đến lượt ông ta bận tâm, nhưng nó lại liên quan đến chuyện lưu diễn ở công xã khác, ông ta buộc phải đồng ý. Bí thư Trình suy ngẫm một lát rồi hỏi: “Thật sự giỏi như bà nói sao?”

Chủ nhiệm Hách vỗ ngực nói: “Nếu lúc trước ông hỏi tôi, tôi sẽ không dám trả lời, nhưng đã diễn 18 buổi, nếu tôi còn không xác định được thì hẳn là mắt tôi mù thật rồi.”

Thực sự nếu không phải Tô Mạn có ích thật, bà ta cũng không muốn lo mấy việc này.

Năm nay mà có chức vị nào, bà ta nhất định sẽ nghĩ đến người nhà. Nhưng người ta có tài cán thực thụ, có thể có ích và cũng có thể giúp đỡ cho công việc của hội liên hiệp phụ nữ nên hiển nhiên bà ta phải đưa người vào. Như vậy có thể sẽ giảm nhiều áp lực cho bà ta.

Nghe thấy bí thư Hách đảm bảo, bí thư Trình cũng không nghĩ nhiều nữa: “Vậy trước tiên hãy để làm cán sự ở hội phụ nữ công xã đi. Bảo người ta làm việc này cho suôn sẻ. Bà phải trông chừng đấy, đừng để xảy ra chuyện.”

“Chắc chắn sẽ không đâu, chúng tôi đã có kinh nghiệm rồi.” Chủ nhiệm Hách lập tức hớn hở.

Đại đội trưởng Quách cứ cách hai ngày đều phải đến công xã bên này báo cáo công việc của đại đội.

Lúc này đây mới báo cáo xong, đã bị chủ nhiệm Hách mời đến văn phòng.

Tính tình của cán bộ hội liên hiệp phụ nữ cũng không phải không nóng không lạnh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện sắp xếp công việc cho Tô Mạn. Bảo đại đội trưởng Quách trở về báo tin, giao công việc cho Tô Mạn tiếp nhận thử xem, ngày một tháng sau cứ tới đây làm. Đến lúc đó có nhiệm vụ cần bố trí.

Nghe thấy lời này của chủ nhiệm Hách, đầu óc của đại đội trưởng Hách có hơi ong ong: “Gì, tôi không có nghe lầm chứ, bảo Tô Mạn đến công xã làm?”

Bình Luận (0)
Comment